Mỗi Ngày Hôn Một Cái - C2
Cập nhật lúc: 2024-10-01 17:55:44
Lượt xem: 112
4
Ước chừng đã đến lúc, tôi đứng dậy đi xuống tầng hầm.
Đại Hắc và Tiểu Hắc làm việc rất hiệu quả, họ đã áp giải Giang Ly xuống tầng hầm rồi.
Một trái một phải, giữ chặt hai vai cậu ta, ngăn không cho cậu ta vùng vẫy.
Tôi giả vờ thờ ơ cho Đại Hắc và Tiểu Hắc lui ra, chỉ còn lại tôi và Giang Ly trong tầng hầm.
Giang Ly quỳ trên mặt đất, hai tay bị trói ra sau lưng.
Cậu ta cúi mắt xuống, hàng mi dày từng sợi rõ ràng, khẽ run rẩy.
Khóe môi cậu ta cong lên một nụ cười thê lương: "Tiểu thư An lại muốn làm gì đây?"
"Anh xoay người quỳ xuống, đối diện với gương đi."
Trong tầng hầm có một tấm gương lớn, vốn là phòng tập múa của tôi.
Tôi không muốn nhìn thấy gương mặt mình trong gương khi hôn.
Giang Ly ngoan ngoãn xoay người.
Sau khi đã kiểm tra kỹ lưỡng rằng anh ta không thể thoát khỏi còng tay và đánh tôi, tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, liều mạng hôn lên.
Đôi môi Giang Ly rất mềm, như thạch, khoảnh khắc chạm vào như có dòng điện chạy qua não tôi, khiến toàn thân tôi run rẩy.
[Nhiệm vụ hoàn thành.] Hệ thống lên tiếng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mặt đỏ bừng, bỏ chạy.
Đây là lần đầu tiên tôi hôn con trai!
Tuy chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng vẫn khiến tôi có chút... lưu luyến?
[Ký chủ, đừng lưu luyến nữa, các người còn có thể hôn nhau ba năm nữa mà.]
Cút đi!
...
Bên kia.
Giang Ly cảm thấy đầu óc mình choáng váng.
Vừa rồi lại bị cô nàng An Tuế kiêu ngạo cao quý đó cưỡng hôn ư?
Đây là cách sỉ nhục mới mà cô ta nghĩ ra sao?
"Hừ." Mái tóc đen rối bù che khuất đôi mắt, khiến người ta không thể nhìn rõ biểu cảm, cậu ta kìm nén sự khác lạ trong lòng, "Thật ghê tởm."
Trở về phòng, cậu ta thấy một miếng bánh dâu đặt trên bàn, những gợn sóng trong lòng càng thêm dữ dội.
Ban đầu cậu ta định vứt bánh đi.
Nhưng cái bụng lại kêu ọc ọc không đúng lúc.
Cậu ta bưng bánh lên, không biểu cảm ăn hết sạch.
5
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/moi-ngay-hon-mot-cai/c2.html.]
Kể từ đó, tôi lặp đi lặp lại nhiệm vụ bắt Giang Ly, còng tay Giang Ly, hôn Giang Ly mỗi ngày.
Còng tay cậu ta lại là vì tôi sợ cậu ta đánh tôi.
Chỉ tiếp xúc môi với môi mà không có tiếp xúc cơ thể nào khác là vì tôi sợ sau khi tôi động chân động tay, cậu ta sẽ c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n tôi.
Tuy trước đây tôi rất kiêu ngạo, luôn bắt nạt cậu ta, nhưng ở giai đoạn hiện tại tôi hoàn toàn không dám chọc giận cậu ta.
Đám người hầu cũng đều là những kẻ xu nịnh, thấy thái độ của tôi đối với cậu ta có phần cải thiện, đương nhiên cũng không dám coi thường cậu ta.
Cuộc sống của cậu ta ở nhà họ An đã tốt hơn nhiều.
Sau khi giải quyết xong vấn đề hôn nhau, tôi cần giải quyết vấn đề sinh kế ba năm sau.
Trong cuốn sách gốc, nữ chính chân ái từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, sau ba năm khi tôi và cô ấy đổi vị trí, người vô gia cư sẽ là tôi.
Là một người trưởng thành, tôi cũng không thể ở trong cô nhi viện được nữa.
Vì vậy tôi phải tích góp đủ tiền cho bản thân ba năm sau.
Ban đầu tôi là "tộc tiêu sạch", có bao nhiêu tiền tiêu vặt tôi tiêu hết bấy nhiêu, không đủ thì lừa anh trai lừa Giang Ly.
... Bây giờ không thể là tộc tiêu sạch được nữa.
Đầu tiên, tôi phải âm thầm chuyển tài sản.
Tiền nhà họ An đều được chuyển vào thẻ cho tôi, đến lúc đó tôi để dành bao nhiêu, họ chỉ cần đóng băng là tôi không có gì để tiêu cả.
Mỗi tháng khi nhận được tiền tiêu vặt, tôi đều rút hết ra ngay lập tức, cất giấu dưới dạng tiền mặt trong phòng.
Thứ hai, tiết kiệm chi tiêu, tăng thu giảm chi.
Ăn cơm nhà họ An, mặc quần áo nhà họ An, quyết không tiêu hoang nữa, có thể ăn ké thì ăn ké.
Đi làm thêm là không thể nào, ít nhất hiện tại tôi vẫn là tiểu thư nhà họ An, những gia tộc quý tộc này rất coi trọng thể diện, tôi không thể đi rửa bát phát tờ rơi được.
Hơn nữa không có sự nương tựa của nhà họ An, về sau tôi sẽ là số phận của người đi làm thuê, tôi phải làm cả đời, không thiếu ba năm này!
"Phải rồi, thạch anh vàng có thể thu hút tài lộc, tôi nên mua một sợi dây chuyền thạch anh vàng trước." Tôi lẩm bẩm.
Khóe mắt thoáng thấy bóng người lướt qua cửa.
Giang Ly đang định trốn đi bị tôi túm một cái kéo vào phòng.
Khóa cửa lại, tôi ấn cậu ta vào tường: "Nói, anh đã thấy gì?"
"Tiền mặt." Đôi mắt sâu thẳm của cậu ta nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó trên bàn.
Tôi xoay đầu nhìn theo ánh mắt của cậu ta.
Chết tiệt! Tiền vừa rút ra quên cất giấu rồi!
Tôi vội vàng lúng túng nhét tiền vào túi, sau đó túm cổ áo cậu ta, hung hăng nói: "Không được nói ra ngoài!"
Cậu ta khẽ cười: "Tôi coi như là nắm được thóp của tiểu thư rồi nhỉ?"
"Anh đang đe dọa tôi à?" Thật phiền phức Giang Ly này, tôi nhìn đôi môi cậu ta mấp máy lên xuống là thấy tức.
Tôi rút ra vài tờ tiền mặt, rồi nhân lúc cậu ta không để ý, cắn mạnh vào môi cậu ta, nhét tiền vào tay cậu ta, rồi đẩy thẳng người ra ngoài phòng.
"Tiền bịt miệng, cút nhanh đi."