Mối quan hệ kinh tởm - 10
Cập nhật lúc: 2024-07-18 09:21:23
Lượt xem: 5,221
Moi tiền từ tôi là không thể.
Hòa giải là những gì họ mơ ước.
Nhưng hôm nay tôi muốn nói rõ với họ rằng tôi không liên quan gì đến Chu Nguyên Khải, và để họ ngừng ảo tưởng.
"... Vợ chồng cãi nhau cuối giường, sao lại muốn ra tòa nào? Nghe có hợp lý không?"
Tôi làm một cử chỉ tạm dừng.
"Tôi biết bà muốn gì, rút đơn kiện."
Bắt gặp ánh mắt trống rỗng của bà ta, tôi vui lòng tiếp tục giải thích.
"Chỉ là không kiện con trai bà nữa thôi phải không?"
“Đúng, đúng vậy!” Bà ta vội vàng gật đầu, lại bắt đầu lải nhải: “Vợ chồng…”
"Vậy tôi nói cho bà rõ, không có chuyện đó đâu."
Không khí vô cùng căng thẳng, ba người lớn nhà bọn họ đồng thời ngẩng đầu nhìn tôi, mẹ Chu Nguyên Khải trừng mắt: “Ý cô là sao?”
"Theo đúng nghĩa đen." Tôi thư giãn cả về thể chất và tinh thần, khoanh tay ngồi phịch xuống ghế. "H..iếp d..âm là hành vi nghiêm trọng gây nguy hiểm cho xã hội. Đây là vụ án do Viện kiểm sát khởi tố, nguyên đơn không thể rút đơn kiện, nó sẽ không ảnh hưởng đến phiên tòa. Tôi không thể làm gì được."
Bà ta lo lắng: "Nhưng nó không..."
"C..ưỡng h..iếp là trọng tội, và tôi nhắc lại, tôi không chấp nhận hòa giải."
“Cô thật sự muốn làm rối tung mọi chuyện đến mức này sao…” Lời nói như muốn vắt ra khỏi kẽ răng.
Lúc này, cánh cửa phòng riêng bị đẩy ầm ra.
"Nếu không thì sao?!"
Anh trai tôi dẫn đầu bước vào phòng riêng, lông mày và mắt nhướn lên, rất tức giận.
19.
"Có vợ con rồi còn ra ngoài tìm bạn gái? Bà không biết xấu hổ sao? Nhà bà rắn và chuột ở với nhau đúng không?"
"Con của bà không phải dựa vào người nhà tôi sao? Công việc là của công ty chúng tôi, nhà ở là do gia đình chúng tôi trả, bà tham lam cái gì?!"
"Bây giờ cậu ta hại em gái tôi, đã không nói chuyện bồi thường lại là nói bậy bạ, cho rằng em gái tôi thèm kết hôn quá sao?!"
Lời nói khiến mấy người đỏ mặt, mẹ Chu Nguyên Khải nghẹn ngào nói: "Tôi cùng Lực Học nói chuyện mấy năm rồi! Con trai tôi không phải đều lãng phí thời gian sao cho cô ta sao? Giờ sao cô ta lại muốn trốn chạy mà không làm con dâu nhà họ Chu của chúng tôi, tại sao không muốn sinh con?"
“Bà đúng là vô lý!” Ba tôi tức giận chỉ vào bà ta, mặt đỏ bừng thở hổn hển.
Tôi vội vàng chạy tới xoa dịu: “Ba bình tĩnh, đừng nóng giận, dù sao Chu Nguyên Khải cũng phải ngồi tù!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/moi-quan-he-kinh-tom/10.html.]
"Không! Chúng tôi có thể làm gì nếu Lực Học đi tù!"
Mẹ Chu Nguyên Khải nghe những lời đó đã bật khóc, nằm trên mặt đất không màng hình tượng, bà ta bắt đầu lăn lộn: "Cô trả tiền cho con trai tôi... cô trả tiền cho con trai tôi! Con trai tôi không thể ngồi tù, nó là một sinh viên đại học nổi tiếng... Tôi vất vả nuôi nó lớn, không thể để nó đi tù... Tôi đã bảy mươi tuổi, trông cậy vào nó chăm sóc tôi... Cô không biết xấu hổ! Cô cút đi! Cô muốn bức tôi c//hết, cô. . . Cô cho tôi tiền! Cô phải trả lại cho tôi! Cô trả lại số tiền nhiều năm con trai tôi vất vả kiếm được... Cô là muốn g//iết bà già này..."
Tôi lập tức ngăn anh trai mình đang định tiến lên và chỉ vào người phụ nữ tên Lan Nhược.
"Thật ra tôi rất khó hiểu tâm tư của bà. Lúc đầu bà muốn cô ấy sinh cháu trai cho bà, nhưng không thành công, bà lại bảo Chu Nguyên Khải tìm vợ khác, giờ còn đòi moi tiền của người ta. Bây giờ bà trách móc ai? Ai gây ra chuyện này chứ."
"Cô ta chỉ sinh được con gái!" Mẹ của Chu Nguyên Khải đứng dậy và hét lên: “Cùng lắm thì cô ta rời đi là được! Rời đi rồi cưới lại cô không phải là được sao? Con trai tôi xứng với cô không phải sao?”
Lan Nhược không ngừng run rẩy.
Cha của Chu Nguyên Khải đã đặt bàn tay cầm điếu thuốc xuống, như thể ông ta muốn nói điều gì đó, nhưng mẹ hắn lại nhìn chằm chằm lại.
"Bà thật là... làm ta buồn nôn."
Tôi nhẹ nhàng nói, nhưng điều mọi người không ngờ tới là mẹ Chu Nguyên Khải vui mừng khôn xiết: “Buồn nôn à?”
"Đã có thì mau gả đi! Cô mau thả Lực Học ra đi!"
「……」
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
"Bó tay."
Nói xong, tôi nhìn bà ta lần cuối, quay đầu rời đi.
Phía sau tôi, mẹ của Chu Nguyên Khải hét lên: "Cô là cái đồ phụ nữ nát bét rồi!"
"Cho dù tôi có nát đến đâu, cũng sẽ không nát như một kẻ không biết xấu hổ như bà."
Tôi kéo cả gia đình mình rời đi và nói với quản lý nhà hàng rằng không cần phục vụ thức ăn.
Tôi đến nhà hàng này thường xuyên và người quản lý là bạn của tôi.
Ngay từ đầu tôi đã không gọi món, tôi chỉ giả vờ như vậy thôi. Tôi sẽ không trả tiền cho không bọn họ bữa ăn tối.
Không biết những kẻ vô liêm sỉ này đang giận dữ như thế nào vào lúc này...
20.
Thời gian sau đó, Lan Nhược đã thay đổi số điện thoại và cô ấy và liên tục gọi cho tôi.
Cả mẹ của Chu Nguyên Khải và ba hắn cũng dội b.o.m điện thoại tôi.
Tôi đã chặn tất cả và cảnh báo Lan Nhược rằng nếu cô ấy tiếp tục làm điều này, tôi sẽ gọi cảnh sát, Chu Nguyên Khải sẽ không thể ra ngoài, vì vậy mọi chuyện đã dịu đi một chút.
Vào ngày xét xử, tôi tham dự với tư cách là nguyên đơn, các thành viên trong gia đình tôi và người nhà họ Chu tham dự phiên tòa với tư cách là người nhà của nguyên đơn và người nhà của bị đơn.