Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mối quan hệ kinh tởm - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-18 09:19:36
Lượt xem: 4,553

Thay vì tức giận, tôi cười nói: "Nhóc con cho rằng cô phá gia đình con sao? Nếu không có cô, ba con đã trở về ở với mẹ con rồi đúng không?"

“Con sai rồi.” Tôi ngồi xổm xuống đất, nhẹ nhàng nói, kéo nó qua, buộc nó phải nhìn tôi: "Ba con thực sự là một thằng k//hốn, cô có lỗi gì chứ, ba con đã lừa dối cô, bi kịch của mẹ con sẽ không dừng lại vì ba con sẽ lại lừa dối mẹ con vô số lần nữa."

Con bé muốn chạy trốn, nhưng tôi đã nắm tóc nó kéo lại, một tay véo mặt nó, nhìn thẳng vào mắt nó và chậm rãi nói: "Cô thương hại con."

Đồng tử của nó run lên, có thể thấy rằng những lời nói và hành động của tôi khiến nó rất hoảng sợ.

10.

"Cô thấy thương con thật đấy. Con có một người mẹ n//gu xuẩn bị nhồi nhét tư tưởng phong kiến đầy sọ, con cũng có một người cha vô liêm sỉ đáng khinh bỉ...

"Chính vì vậy, con không thể nhận được sự giáo dục phù hợp, con sẽ không cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình bình thường."

"Con có thể nhìn thấy phần còn lại của cuộc đời mình trong nháy mắt, con sẽ sống một cuộc sống nhàm chán trong phần còn lại của cuộc đời mình."

"Con tự hào với sự lạc hậu tàn dư của chế độ phong kiến. Quan điểm của con sẽ không bao giờ có thể thay đổi, và cuộc đời con cũng sẽ chỉ lặp lại những sai lầm của mẹ con thôi."

"Cô nhìn thấy tương lai khốn khổ của con, con không có cơ hội làm lại."

“Cô thương hại con, suốt đời con chỉ có thể đồng hành với những kẻ k//hốn n//ạn nhẫn tâm, vĩnh viễn sẽ không nhận ra mình chính là n//ạn nhân của bọn họ."

Cảm giác nó không kìm được muốn cắn tôi, tôi buông tay để nó thoát ra, nó nhanh chóng chạy đi.

Tôi không nghĩ mình có thể quên được ánh mắt kinh hoàng và bàng hoàng của con nhỏ đó.

Nó mới năm tuổi, còn non nớt, chưa thể hiểu được những lời tôi nói, nhưng trong tiềm thức nó có thể cảm nhận được sự hằn học, đáng thương chứa đựng trong đó.

Một đứa trẻ mới năm tuổi với tương lai trở thành một con người đê tiện không biết xấu hổ trước mắt, không phải đây là sự trừng phạt sâu sắc và nặng nề nhất đối với nó sao?

Sao này, khi lớn lên, liệu có khi nào nó nghĩ đến những câu nói đêm nay của tôi mà tự thương hại cho chính số phận của mình hay không?

11.

Nhìn nhà cửa bừa bộn, tôi lôi tất cả đồ đạc của Chu Nguyên Khải và ném chúng ra khỏi phòng. Người phụ nữ kia an ủi đứa con gái đang khóc lóc của cô ấy.

Chu Nguyên Khải bị anh trai tôi ngăn lại, chỉ có thể bất lực cầu xin tôi: "Khả Du, Khả Du! Anh xin em, chúng ta bình tĩnh lại rồi nói chuyện được không?"

Tôi dừng lại và nhìn hắn một cách chắn chắn: "Bây giờ tôi đang rất bình tĩnh. Chu Nguyên Khải, anh cũng đừng lấy dòng họ và ba mẹ tôi ép tôi, bọn họ không có can hệ gì đến chuyện này. Anh là người có học thức thì ít nhất cũng phải có đạo đức, nhưng tôi xem thường anh, anh muốn phản bác cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/moi-quan-he-kinh-tom/5.html.]

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Hắn sốt ruột: "Anh không muốn nói lung tung, anh..."

“À, chắc anh muốn nói 'mặc dù anh có vợ có con rồi nhưng anh yêu em' phải không?"

Miệng tôi cười ha ha, nhưng lại đột ngột bẻ gãy chiếc bàn chải đánh răng trong tay: "Đủ rồi, bây giờ tôi không muốn gặp anh nữa."

Tôi hơi mệt nên vẫy tay, anh trai tôi túm cổ áo Chu Nguyên Khải ném ra khỏi cửa, người phụ nữ lập tức đuổi hắn ra ngoài: "Lực Học, anh không sao chứ?!"

“Mẹ ơi!” Con nhỏ kia khóc lóc đi theo, tôi lùi lại mấy bước nhìn thấy tình cảm âu yếm của bọn họ, điều này khiến tôi cảm thấy rất buồn cười.

Tôi đóng mạnh cửa lại, thở dài thườn thượt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác trống vắng, có chút ngập ngừng.

Đủ thứ tiếng ồn ào ngoài cửa trộn lẫn vào nhau khiến đầu tôi như búa bổ.

Chu Nguyên Khải vẫn chưa bỏ cuộc, hắn đ//iên cuồng gõ cửa, tôi đá vào cánh cửa, bên ngoài chợt im bặt, không còn ồn ào nữa.

Không biết qua bao lâu, tôi nhìn qua mắt mèo phát hiện bọn họ đã đi rồi.

Trời đã trở sáng.

Anh trai tôi chạm nhẹ vào đầu tôi và nói: "Ngủ đi? Anh ở đây với cô nhé?"

“Anh có thể quay về đi.” Tôi có chút phiền muộn, yếu ớt đáp: “Đã muộn rồi, em không quấy rầy anh nữa.”

“Cô đang nói cái gì vậy!” Anh dùng bàn tay to lớn xoa đầu tôi: “Anh là anh trai cô, được rồi, đừng xem là người ngoài.”

Vốn dĩ tôi muốn thu dọn chiếc giường ngủ bên cạnh để anh trai ngủ trong đó, sau đó một mình đi vào phòng ngủ chính, nhưng trong lòng luôn thắt lại, suýt nữa thì muốn nôn.

Không còn cách nào khác, tôi đành vác chăn ra sô pha, để anh tôi ngủ ở phòng khách trước, còn tôi vào thư phòng trải sàn.

Tôi mệt quá, chỉ muốn nằm trên giường và thả hồn mình ra.

“Em thực sự không thể nghe anh giải thích sao?” Chu Nguyên Khải vẫn gửi tin nhắn cho tôi, cay đắng cầu xin.

Tôi không chút do dự nói: "Chúng ta đã chia tay rồi, ngày mai tôi sẽ thay ổ khóa, xin anh đừng quấy rầy tôi nữa! Nếu anh còn quay lại, tôi sẽ kiện anh tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp!"

Sau cùng, tôi cay đắng block hắn, chần chừ một lúc vẫn không xóa hắn. Hành vi vô liêm sỉ của hắn đã gây tổn thương lớn cho tôi, sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua?

 

Loading...