Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỐI TÌNH ĐẦU UNG THƯ GIAI ĐOẠN CUỐI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-11-05 00:12:57
Lượt xem: 779

Bà nấu ăn thì chỉ tạm chín, chẳng hề ngon, hy vọng Trần Tân Tân có thể chịu nổi. 

 

Tôi lấy điện thoại, gọi cho bạn thân Điền Thiên kể lại sự việc, sau đó quay lại thu dọn hành lý. 

 

Bây giờ chỉ có thể tạm thời đến nhà bạn thân ở một thời gian. 

 

Điền Thiên là cảnh sát, lại rất giỏi võ, Tống Hạo Vũ sợ cô ấy nhất. 

 

Tôi chỉ thu dọn những đồ có giá trị, quần áo không mặc đến mà không nỡ bỏ thì tôi vứt hết. 

 

Tống Hạo Vũ đứng bên cạnh, giận dữ: "Tần Mạn, em thật sự muốn rời xa anh sao? Tân Tân không còn sống được bao lâu nữa, em không thể chịu đựng một chút à? Cô ấy sắp c.h.ế.t rồi, em không thể rộng lượng một chút sao? Em là người tốt, chắc chắn sẽ chấp nhận cô ấy mà." 

 

Tôi ngẩng lên nhìn anh ta, khuôn mặt bóng nhẫy dầu, mắt hơi nheo lại. Có lẽ vì nói nhiều, khóe miệng còn có chút bọt trắng, trông rất nhếch nhác. 

 

Tôi chắc chắn, tôi không còn thích nữa. 

 

"Tống Hạo Vũ, Điền Thiên sẽ đến đón tôi, tốt nhất là anh ngoan ngoãn một chút, nếu không chúng ta sẽ gặp nhau ở đồn cảnh sát.”

 

"Với lại, tôi đã xin phép nghỉ cho anh rồi, sáng mai lúc 10 giờ gặp nhau ở cục dân chính. Nếu không đến, anh tự chịu hậu quả.”

 

"À, video ghi lại cảnh anh nổi điên vừa rồi đã gửi cho Điền Thiên, anh có gan thì đòi cô ấy trả lại đi." 

 

 

Tống Hạo Vũ đỏ hoe mắt: "Tần Mạn, cô thật sự tàn nhẫn, nhất định phải ly hôn với tôi sao? Tôi đối xử với cô tốt như thế, cô thực sự nỡ lòng à?" 

 

Đưa cả mối tình đầu về nhà, thế mà gọi là tốt sao? 

 

Ban đầu tôi còn muốn chữa trị cho anh ta, để sau này không phải hối hận, giờ thì chỉ muốn nói rằng Trần Tân Tân xuất hiện thật đúng lúc. 

 

Tôi không muốn tiêu một đồng nào cho anh ta nữa: 

 

"Tống Hạo Vũ, cả thế giới chỉ có anh là người tốt thôi, anh cứ việc chăm sóc Trần Tân Tân đi! Tiền tiết kiệm là của tôi, xe là của tôi, còn căn nhà này tôi không cần, thế là rộng lượng rồi đấy!" 

 

Ngày trước tiền trả trước căn nhà là 200 triệu do nhà tôi đưa, tôi thấy bẩn thỉu, sau này họ c.h.ế.t ở đây cũng chẳng sao, giờ tình hình kinh tế khó khăn, bán cũng khó, tôi càng không muốn. 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Dù sao thì số tiền tiết kiệm là hơn 300 triệu, chiếc xe lúc mua cũng hơn 200 triệu, cũng không lỗ gì. 

 

Tống Hạo Vũ không đồng ý: "Nếu muốn ly hôn, cô phải ra đi tay trắng. Tân Tân bệnh cần tiền, cô không độc ác đến vậy chứ!" 

 

Đột nhiên tôi thấy may mắn vì chúng tôi không có con, có một người cha như thế này thì gen chắc chắn có vấn đề, tôi không muốn con cái mà lại áy náy lương tâm. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/moi-tinh-dau-ung-thu-giai-doan-cuoi/chuong-3.html.]

 

May mắn thay, may mắn thay, Tống Hạo Vũ không thể có con. 

 

Tôi khẽ mỉm cười: "Nếu vậy, ngày mai tôi sẽ gửi video đến từng người trong đơn vị, cho mọi người thấy rõ anh là loại người gì." 

 

Tống Hạo Vũ đ.ấ.m mạnh vào tường: "Tần Mạn, cô lại đe dọa tôi." 

 

Tôi gật đầu: "Anh mà lắm lời thêm, tôi sẽ nghĩ lại chuyện giành lấy căn nhà này." 

 

 

Cuối cùng, Tống Hạo Vũ đã phải thỏa hiệp. 

 

Anh bắt tôi viết một cam kết, tuyệt đối không được gửi video cho bất kỳ ai trong đơn vị. 

 

Tôi đồng ý. 

 

Dù sao thì video hiện đang ở trong tay Điền Thiên, với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ không tha cho Tống Hạo Vũ. 

 

Không lâu sau, Điền Thiên đến, mang theo hai đồng nghiệp cao 1m90 để giúp tôi chuyển nhà. 

 

Tống Hạo Vũ sợ tái mặt. 

 

Điền Thiên đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trần Tân Tân: 

 

"Tống Hạo Vũ, anh còn nhớ lời tôi từng nói không?" 

 

Anh ta chỉ vào camera: "Tôi nói cho cô biết, ở đây có camera giám sát, nếu cô dám đánh tôi, tôi sẽ kiện đến đồn cảnh sát." 

 

Điền Thiên liếc nhìn camera, ra hiệu cho đồng nghiệp phía sau. 

 

"Rầm..." một tiếng, camera vỡ tan tành. 

 

Tống Hạo Vũ rùng mình, kéo Trần Tân Tân ra. 

 

Anh ta run rẩy nói: "Tân Tân ung thư giai đoạn cuối, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu, nếu cô dám động vào chúng tôi, chúng tôi sẽ nằm xuống tại chỗ, ai đến cũng không dậy." 

 

Điền Thiên giơ tay định đánh, tôi vội cản cô ấy lại, kéo cô ra một bên, nhỏ giọng nói vài câu về bệnh tình của Tống Hạo Vũ. 

 

Cô bạn thân của tôi ra tay không nhẹ chút nào, nếu đánh vào bệnh viện mà phát hiện ra ung thư giai đoạn cuối thì không đáng. 

 

Chuyện này, tôi không muốn cho Tống Hạo Vũ biết. 

Loading...