Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỐI TÌNH ĐẦU UNG THƯ GIAI ĐOẠN CUỐI - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-11-05 00:12:36
Lượt xem: 601

Còn định dùng đạo đức ép buộc tôi? 

 

Nằm mơ đi. 

 

 

Tống Hạo Vũ ôm mặt, trừng mắt nhìn tôi: "Tần Mạn, em khiến anh thất vọng quá, em trước đây không như thế. Tân Tân rất đáng thương, sao em có thể như vậy." 

 

Tôi lạnh lùng nhìn anh, một người đàn ông bình thường lại thay đổi khi gặp mối tình đầu! 

 

Sức hấp dẫn của mối tình đầu lớn vậy sao? 

 

Tôi tựa vào cạnh cửa, với tay lấy chiếc roi lông gà trên kệ. 

 

"Tống Hạo Vũ, rốt cuộc anh muốn gì?" 

 

Anh ta cười nhạt: "Vợ à, em nấu ăn rất ngon, nghỉ việc ở nhà chăm sóc Tân Tân đi, anh sẽ kiếm tiền nuôi hai người." 

 

Người này bị bệnh thần kinh sao! 

 

Anh ta nghĩ tôi là kẻ ngốc à? 

 

Tôi rút roi lông gà bên cạnh đánh vào người anh ta. 

 

Tống Hạo Vũ đau đến nỗi kêu oai oái. 

 

"Tần Mạn, em bị bệnh à, ngay cả động đất ở Cam Túc em cũng quyên góp một vạn, sao lại không giúp Tân Tân?" 

 

Sao mà so sánh được chứ? 

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi coi như nhìn thấu anh ta rồi, chút tình cảm còn lại cũng tan biến hết. 

 

Tống Hạo Vũ đáng bị ung thư gan giai đoạn cuối. 

 

 

Trần Tân Tân đứng bên cạnh khóc: "Chị à, chị đừng đánh anh Hạo, anh ấy chỉ thương hại em thôi, người anh ấy yêu nhất vẫn là chị." 

 

Tôi suýt buồn nôn, sức tay đánh Tống Hạo Vũ càng mạnh hơn: 

 

"Ly hôn, ly hôn ngay, không thì tôi đánh c.h.ế.t hai người." 

 

Tống Hạo Vũ nắm lấy roi lông gà, lạnh lùng nhìn tôi: "Tần Mạn, em thật sự muốn ly hôn với anh sao? Năm xưa là em theo đuổi anh, em từng nói muốn ở bên anh cả đời." 

 

Chết tiệt, chắc hồi đó tôi bị mù mới thích kiểu người này. 

 

Thật là hối hận quá! 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/moi-tinh-dau-ung-thu-giai-doan-cuoi/chuong-2.html.]

 

Tôi run rẩy tay, cố làm vẻ bình thản: "Anh đã nói đó là chuyện của quá khứ, bao nhiêu năm rồi, tôi đã chán ngấy anh từ lâu. 

 

"Nhìn cái bụng bia phát tướng của anh đi, cái mặt tròn như mâm dầu có thể lấy ra xào rau, mỗi lần chỉ được một phút, tôi còn thích anh ở điểm nào nữa?" 

 

Mặt Tống Hạo Vũ đỏ bừng, anh thở hổn hển: 

 

"Tần Mạn, em muốn c.h.ế.t sao, cưới ba năm rồi mà không đẻ được trứng nào, ngoài anh ra, còn ai muốn em nữa?" 

 

Tôi chống nạnh: "Tôi kiểm tra sức khỏe rồi, không có vấn đề gì cả, còn anh, mỗi lần đều viện cớ không đi kiểm tra, chắc chắn là anh không có khả năng sinh sản." 

 

Tống Hạo Vũ giận đến nỗi trợn trắng mắt: "Sao có thể, Tân Tân từng mang thai con của anh, một lần là đậu, chắc chắn là em không thể sinh." 

 

 

Trần Tân Tân đỏ mặt: "Chị à, đó là chuyện từ lâu lắm rồi, chị đừng giận nữa nhé!" 

 

Tôi chẳng hơi đâu mà giận, có gì đáng để giận với hai kẻ ngu ngốc đang ung thư giai đoạn cuối chứ. 

 

Chỉ có thể cảm thán rằng ông trời có mắt, sau này chắc chắn tôi sẽ làm nhiều việc tốt hơn. 

 

Tôi liếc Tống Hạo Vũ một cái: "Giờ tôi cho anh hai lựa chọn, hoặc ra đi tay trắng và ly hôn; hoặc cả đơn vị sẽ biết chuyện, lúc đó công việc của anh có giữ nổi hay không thì tôi không rõ.”

 

"Nếu anh mất việc, làm sao nuôi nổi mối tình đầu ung thư giai đoạn cuối của anh chứ! Cô ta từng mang thai con anh cơ mà, chẳng lẽ anh không định chăm sóc cô ta à?" 

 

Tống Hạo Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận: "Tần Mạn, cô đang tìm cái c.h.ế.t à? Tốt nhất là rút lại lời vừa nói, nếu không đừng trách tôi trở mặt." 

 

Ôi, tôi sợ c.h.ế.t quá. 

 

Anh ta có lẽ quên mất rằng trong nhà có gắn camera giám sát, mọi hành động vừa rồi của anh ta đều được ghi lại. 

 

Tôi và Tống Hạo Vũ làm cùng đơn vị, chỉ cần tôi gửi video này đến từng lãnh đạo, công việc của anh ta chắc chắn sẽ tiêu tùng. 

 

Trần Tân Tân nhẹ nhàng vỗ vào n.g.ự.c Tống Hạo Vũ: "Anh Hạo, anh đừng giận, chỉ cần được ở bên anh, em c.h.ế.t cũng không hối tiếc. 

 

"Em có thể không vào viện, chỉ cần uống thuốc giảm đau là được, em không sợ chết, chỉ sợ phải sống cô đơn một mình." 

 

Tống Hạo Vũ lại đau lòng khôn xiết, anh ôm chặt Trần Tân Tân vào lòng: 

 

"Tân Tân, anh sẽ không để em phải cô đơn đâu, giờ anh sẽ gọi mẹ đến chăm sóc em." 

 

 

Nhìn cảnh hai người họ tình cảm mặn nồng, tôi suýt không kìm được mà buồn nôn. 

 

Nếu không có tôi ở đây, chắc họ đã không kiềm chế nổi rồi. 

 

Mẹ của Tống Hạo Vũ rất khó tính, ngoài con trai bà ra, chẳng ai được lợi gì từ bà cả. 

Loading...