MỐI TÌNH TỪ BÓNG TỐI - C1
Cập nhật lúc: 2024-11-02 14:11:00
Lượt xem: 172
Tôi có một người bạn trai quen qua mạng, đối phương luôn chiều chuộng tôi hết mực.
Điểm trừ duy nhất là anh ấy chưa bao giờ gọi video cho tôi, buổi tối cũng không nghe điện thoại của tôi.
Cô bạn thân nói có khả năng anh ấy đã có gia đình rồi, nhắc tôi cẩn thận để khỏi bị lừa.
Để kiểm chứng điều này, tôi cố tình gọi cho anh ấy vào lúc nửa đêm.
Ngay giây sau đó.
Từ dưới gầm giường vang lên âm thanh “rum rum" quen thuộc.
1
Tiếng rung rất nhanh liền biến mất.
Ngay sau đó là tín hiệu cuộc gọi bị ngắt kết nối.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận..."
Toàn thân tôi cứng đờ, theo phản xạ nhìn xuống dưới giường.
Âm thanh đó… hình như phát ra từ bên dưới?
Lúc đầu tôi nghĩ mình nghe nhầm, nên lấy hết can đảm gọi lại lần nữa.
Chẳng mấy chốc, tiếng rung đó lại vang lên lần nữa.
Một giả thuyết táo bạo nảy lên trong đầu tôi.
Có người ở dưới gầm giường sao?!!!
Trước đây tôi từng đọc tin tức tương tự rằng, có một kẻ theo đuổi cuồng nhiệt đã lẻn vào nhà của một cô gái sống một mình.
Mỗi đêm, hắn sẽ bò ra khỏi gầm giường để nằm cạnh cô gái.
Khi liên tưởng đến vụ án gi*t người trong phòng kín xảy ra ở thành phố này trong năm qua, tôi gần như có thể khẳng định rằng, dưới giường tôi đang có một kẻ gi*t người bệnh hoạn.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Kể từ lúc tôi gọi cuộc điện thoại đó đã qua hơn một phút, đối phương không có bất cứ phản ứng gì.
Rõ ràng là hắn chưa biết rằng tôi đã phát hiện ra hắn.
Đánh nhau tay không thì tôi không có chút hy vọng nào nhưng nếu báo cảnh sát, sẽ rất dễ khiến hắn cảnh giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/moi-tinh-tu-bong-toi/c1.html.]
Vì vậy, lúc này, con đường sống duy nhất của tôi là rời khỏi đây.
Ý thức được điều này, tôi giả vờ gọi điện thoại cho cô bạn thân.
Tôi đặt điện thoại trên giường và bật loa ngoài.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Giả vờ như không có chuyện gì, tôi buông lời than vãn.
"Đúng như cậu nói, anh ta chắc là có gia đình rồi. Tớ vừa gọi đến là liền cúp máy ngay."
"Đó, tớ đã bảo mà, thấy cũng chẳng bình thường chút nào, đàn ông bình thường…"
Tôi rón rén bước xuống giường, nói chuyện đủ lớn để che giấu tiếng bước chân.
Bạn thân vẫn tiếp tục càm ràm.
Lúc này, tim tôi đập thình thịch.
May là thời tiết đang rất nóng nên tôi không đóng cửa phòng.
Tôi thành công đi đến phòng khách, không ngoái đầu lại mà bắt đầu chạy ra ngoài.
Lúc mở cửa chính, cả người tôi run lên không ngừng.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tôi rõ ràng nhìn thấy có một người đàn ông bò ra từ dưới gầm giường.
Đây là khu chung cư mới bàn giao, hầu như không có ai ở.
Dù tôi có kêu cứu thì cũng chưa chắc có người nghe thấy.
Tôi quay đầu lại và bắt đầu nhấn liên tục vào nút gọi thang máy, vừa nhấn vừa thầm nhủ “Nhanh lên, nhanh lên”.
Không biết thang máy có chuyện gì mà số hiển thị cứ đứng ở “1” không nhúc nhích.
Tiếng bước chân sau lưng ngày càng rõ ràng.
Trong lúc tôi căng thẳng đến mức muốn khóc, thì cánh cửa đối diện phát ra tiếng “két” khẽ.
Tôi không nghĩ ngợi gì mà lao vào.
Cú va chạm khiến người hàng xóm loạng choạng lùi về phía sau.
Tôi đóng cửa, khóa trái, mọi động tác hoàn thành chỉ trong một nhịp.