Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MÓN ĂN BÍ ẨN - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-15 19:08:07
Lượt xem: 111

16.

Chung Nhiên lắc đầu. 

 

"Những người còn lại là thức ăn của cô ta, đã không thể cứu được." 

 

“Ác quỷ này khát vọng được tái sinh nên đã gieo rắc những ý nghĩ xấu xa cho những tín đồ trong giáo hội, nói rằng ăn đồ ăn mang đi này có thể có được trường sinh bất tử.” 

 

"Thật ra thì nó đang điều khiển tất cả mọi người. Tình nguyện làm thức ăn cho nó để nó có thể tồn tại cho đến ngày hồi sinh." 

 

Tôi nghĩ đến tứ chi đã mất của những người đó, trong lòng cảm thấy ớn lạnh. 

 

Vì sự sống vĩnh cửu, hắn sẵn sàng hy sinh thân xác của mình và thậm chí coi đồng loại như thức ăn. 

 

Điều đó thật ngu ngốc! 

 

Những người giao hàng đó có thể đã bị tổn thương khi giao đồ ăn, hoặc có thể họ đã bị mê hoặc bởi ý tưởng về cuộc sống vĩnh cửu. 

 

Nghĩ đến đây, tôi chợt nảy ra một ý tưởng. Tôi kéo Chung Nhiên lại, thì thầm vào tai anh ấy vài câu. 

 

Sau đó, khi người phụ nữ quay người lại, tôi liền lấy quần áo của Chung Nhiên che lại rồi trốn vào trong góc. 

 

"Đừng vùng vẫy! Ai ngăn cản ta sẽ chết!" 

 

Cô ta nhanh chóng lao tới, nhưng giây tiếp theo, Chung Nhiên đập người vào hộp, tạo thành một lỗ lớn. 

 

"Ngươi cho rằng ngươi chạy trốn có thể ra khỏi đây sao?" 

 

Bên ngoài có vô số người cầm d.a.o nĩa đứng nhìn, hưng phấn nhìn xem, thậm chí có người còn chảy nước miếng. 

 

Nhưng lúc bọn họ vừa lao tới, Chung Nhiên quay lại chỉ vào người phụ nữ, hét lên: "Cô ta đã ăn đồ mang đi rồi, nó đang ở trong bụng cô ta! Bây giờ cô ta là đồ ăn mang về mới!" 

 

Trong nhất biểu tình của mọi người từ hưng phấn sáng tức giận, bọn họ nhìn vào chiếc hộp trống rỗng rồi lao về phía người phụ nữ. 

 

Chung Nhiên lập tức quay lại kéo tôi ra ngoài. 

 

Những người xung quanh vây quanh ác quỷ, thậm chí có người còn cắn cô ta. 

 

"Trước rời khỏi đây đi!" Chung Nhiên lạnh lùng nói: "không cần xen vào bọn họ, vì cái gọi là trường sinh bất tử lại muốn hãm hại đồng loại, không cần thông cảm." 

 

Tôi giữ chặt túi đồ, thấy cô ta nằm dưới đất, nhặt chiếc túi lên cắn vào cánh tay bị rơi và ăn một cách hào hứng. 

 

Giây tiếp theo, nó mọc ra cánh tay. 

 

Khi chúng tôi đến chân núi, nó đã mọc lại thành cơ thể con người. 

 

Chung Nhiên đã thông báo cho đội để xử lý, bây giờ chân tướng đằng sau túi đồ ăn sẽ được sáng tỏ.

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

17.

Cái gọi là đồ ăn mang đi là thứ có thể khiến ác quỷ sống lại. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mon-an-bi-an/chuong-8.html.]

 

Đồ ăn mang đi ăn càng nhiều người thì càng lớn. Tuy nhiên, những người bị ăn thịt sẽ trở thành những ác quỷ mới, cố gắng ăn đồ mang đi lần nữa. 

 

Suy cho cùng, tất cả đều là về khát vọng sống vĩnh cửu, tạo thành một vòng tuần hoàn vô tận. 

 

"Mọi chuyện đã được điều tra rồi. Tôi muốn đến quán ăn đó." 

 

Bởi vì vào lúc này, đồ ăn mang đi ngày càng lớn, cuối cùng còn mọc ra cả đầu người. Suy đoán của tôi đã đúng. 

 

Đó là khuôn mặt của tôi. 

 

Cơ thể hồi sinh vô tận, khuôn mặt giống hệt nhau. 

 

Tôi biết đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. 

 

Tôi và Chung Nhiên đợi người trong đội đến đón, sau đó đổi sang xe cảnh sát và tìm lại quán ăn trước đó. 

 

Vị trí đó trống rỗng nên đương nhiên sẽ không xuất hiện. 

 

Tôi chộp lấy túi đồ ăn mang đi và đội nó lên đầu, giả vờ là đồ mang đi rồi đứng ở cửa. 

 

Một lúc sau, một quán ăn thực sự xuất hiện trước mặt tôi. 

 

Tôi và Chung Nhiên đẩy cửa bước vào. Một mùi hôi thối chào đón chúng tôi. 

 

Căn bếp trông như mới được sử dụng, trên bàn có vài hộp đồ ăn mang về. 

 

Tủ đông trong cùng đang phát ra âm thanh vo ve. Tôi nín thở bước tới, chắc chắn tôi đã nhìn thấy thứ bên trong. 

 

Đó là tôi, một tôi khác. 

 

Cùng lúc đó, một giọng nói già nua vang lên sau lưng. 

 

"Ngươi trở lại rất nhanh, kẻ ch. ế. t thay bị ăn thịt sao?" 

 

Chung Nhiên cau mày, lập tức đứng ở trước mặt tôi: "Đừng tới gần, hắn không phải người." 

 

Ông già sửng sốt trong chốc lát, lúc này ông ta mới nhìn thấy chúng tôi đứng sau túi đựng đồ ăn, lập tức muốn quay người bỏ chạy. 

 

Tôi chặn cửa trước và chỉ xung quanh. "Chuyện gì đang xảy ra thế này?" 

 

“Tại sao tôi lại trông giống những thứ này vậy? Tôi cũng là đồ mang về à?" 

 

Hắn vẫn không nói gì, Chung Nhiên lấy thẻ cảnh sát ra: "Chúng tôi không phải hỏi anh, mà là chúng tôi yêu cầu anh thành thật trả lời.” 

 

Ông già nhìn chúng tôi một lúc lâu mới cong lưng bước tới. 

 

"Đồ ăn mang đi chỉ là một phương thức kinh doanh của tôi, nói chính xác thì các ngươi đều là thần dược trường sinh, chỉ là ngươi may mắn được đầu thai thành người mà thôi.”

 

Loading...