Món Đồ Chơi - Phần 1
Cập nhật lúc: 2024-09-04 00:52:48
Lượt xem: 611
01
"Gần đây bản cung có được một đám đồ chơi mới, mọi người xem sắc vóc thế nào."
Trưởng công chúa Lý Vãn dung mạo diễm lệ, khóe môi mỉm cười ngồi ở vị trí cao nhất.
Nói xong nàng vỗ tay.
Nô tài trong phủ công chúa kéo đến một cái lồng sắt phủ vải đỏ đến giữa yến hội.
Mọi người hoặc tò mò, hoặc chờ đợi nhìn về phía cái lồng quý giá được làm bằng kim chỉ.
Ta mắt lạnh nhìn không chút cảm xúc.
Tư tưởng rối bời, ta dường như đã nhìn thấy Tể tướng Bùi Tuân ngọc thụ lâm phong của kiếp trước qua lớp vải đỏ kia.
02
Trưởng công chúa Lý Vãn sống xa hoa, phóng đãng, nuôi dưỡng vô số nam nhân, đặc biệt thích thu gom những mỹ nam trong dân gian rồi nuôi như thú cưng.
Những nam nhân bị nàng nhắm trúng đều bị đưa vào phủ công chúa, chịu khổ đến chết.
Ta là một thương gia hoàng gia, kiếp trước vào thời điểm này cũng được mời tham dự buổi tiệc xuân do nàng tổ chức.
Trong buổi tiệc đó, ta đã ngay lập tức để mắt tới Bùi Tuân, người thanh tú, mảnh khảnh nhưng vẫn đứng thẳng như tùng giữa mùa đông.
Ta thích ánh mắt bình thản của hắn khi gặp khó khăn, thích cái cách hắn dù trong đầm lầy vẫn cố gắng giữ thẳng lưng.
Ta xác định rằng người này không phải vật trong ao, sau này nhất định sẽ có thành tựu lớn.
Nhà ta tuy đời đời làm thương nhân, nhưng phụ thân từ nhỏ đã dạy ta một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mon-do-choi/phan-1.html.]
"Xem ngựa sai vì gầy, xem người sai vì nghèo."
Vì vậy, ta đã bỏ ra vạn lượng hoàng kim cầu xin trưởng công chúa nhường lại hắn.
Lý Vãn dù không vui, nhưng thấy ta nguyện ý bỏ ra vạn lượng hoàng kim, cuối cùng cũng nhường Bùi Tuân cho ta.
Ta kéo hắn ra khỏi đầm lầy, Bùi Tuân cũng không phụ lòng ta, tuổi còn trẻ mà đã đỗ Tam giáp, trở thành trạng nguyên trẻ tuổi nhất trong trăm năm.
Việc kinh doanh của gia đình ta cũng nhờ Bùi Tuân trong quan trường mà ngày càng phát triển.
Khi chúng ta đính hôn, hắn có chút do dự, nhưng mẹ của Bùi Tuân rất quý mến ta, nên hắn cũng đồng ý. Lúc đó ta chỉ nghĩ rằng hắn chưa sẵn sàng kết hôn.
Nhiều năm gần gũi, thêm vào đó là ân tình ta dành cho hắn.
Dù hắn thường ít nói, ta vẫn tự tin rằng hắn chắc chắn đã yêu ta sâu đậm.
Lần duy nhất hắn chạm vào ta là vào ngày đại hôn.
Bùi Tuân uống rất nhiều rượu, loạng choạng ôm ta, hơi ấm phả vào tai ta.
Đêm đó, hắn đặc biệt nhiệt tình mãnh liệt, bên tai ta không ngừng gọi khẽ: "Vãn Vãn."
Ta đỏ mặt nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Cho đến ngày trưởng công chúa thành hôn, hắn tuyệt vọng tự sát, ta sắp xếp di vật của hắn.
Bất ngờ phát hiện trong ngăn bí mật của thư phòng chứa nhiều bức họa của Lý Vãn, ta mới bừng tỉnh.
Hắn gọi không phải là "Vãn" của ta, Lâm Vãn, mà là "Vãn" của Lý Vãn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chẳng trách, hắn bình thường không uống giọt rượu nào mà ngày đại hôn lại như muốn uống đến chếc, nghĩ đi nghĩ lại chắc là vì say rượu mới có thể coi ta như Lý Vãn.
Cảm giác bị sỉ nhục và cơn giận bị lừa dối đan xen trong lòng, một lần nữa mở mắt, ta trở lại ngày trưởng công chúa tổ chức tiệc xuân.