Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Món Đồ Chơi - Phần 10

Cập nhật lúc: 2024-09-04 00:56:09
Lượt xem: 1,026

 

Lâu sau, chỉ nghe y thở dài một tiếng, cầm quạt trên bàn, nhẹ nhàng quạt gió cho ta.

 

Liên Y mở một quán hoành thánh ở phía bắc thành.

 

Khi ta tình cờ gặp nàng ở đó, Liên Y mang đến cho ta một bát hoành thánh.

 

Nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, ta biết gần đây nàng sống rất thoải mái.

 

Nàng vò tay, có chút ngượng ngùng nói: "Lâm tiểu thư, ta vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm ơn ngài."

 

"Sau chuyện đó, ta còn sợ ngài sẽ trách phạt Nghiêm ca, nhưng ngài không chỉ không giận, còn giúp ta mở quán hoành thánh này."

 

"Ơn đức của ngài, Liên Y không bao giờ quên."

 

"Nghiêm ca là người tốt, lúc nhỏ bà của ta thường mang cơm cho huynh ấy, nên huynh ấy nhớ ơn nhà ta đến giờ, huynh ấy đối với ta..."

 

Liên Y ngừng lại một chút, ánh mắt tối đi.

 

Ta im lặng, tiếp tục nghe nàng nói.

 

"Chỉ là như người trong gia đình, Lâm tiểu thư, ta có thể cảm nhận được sự quan tâm của Nghiêm ca dành cho ngài."

 

"Những lời này, Lâm tiểu thư, ta nói không có ý gì khác, chỉ mong các người không vì chuyện của ta mà sinh ra hiểu lầm."

 

Liên Y nở nụ cười, ta nghe vậy tâm tư rối bời, đáp lại một câu "Được."

 

Đột nhiên nhớ lại lần hội đèn lồng ở Trường An, ta đã thắng được một chiếc đèn lồng hình con heo, cười nói rằng nó rất hợp với y.

 

Y ngẩng đầu lên, phía sau là hàng ngàn ánh đèn, những ngôi sao rực rỡ, y chớp đôi mắt sáng trong, nhìn ta đến ngẩn người.

 

Khi đó y mang một vẻ ngây thơ và trẻ con lạ lùng.

 

Những ngày sau đó, y cố tình tránh ánh mắt của ta, khi ta không nhìn y, y lại vô thức dõi theo từng cử chỉ của ta.

 

Thì ra là vậy.

 

16

 

Xuân qua hè tới, chim nhạn bay về nam.

 

Thoáng chốc lại đến kỳ hoàng gia đi săn.

 

Phó Trạch Nghiêm đã luyện tập cơ bản thành thạo, ta liền đưa y đi cùng lần săn b.ắ.n này để mở mang tầm mắt.

 

Xe ngựa chạy suốt một ngày, mới đến vùng ngoại ô nơi hoàng gia săn bắn.

 

Cũng thật hiếm thấy, ta gặp lại Lý Vãn và Bùi Tuân sau một thời gian dài.

 

Lý Vãn ngồi trên xe báu đỉnh hương, bên cạnh là nam sủng mới, theo sau là nhiều tỳ nữ và nô tài, như tiên đồng ngọc nữ giáng trần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mon-do-choi/phan-10.html.]

Còn Bùi Tuân ngồi trên chiếc xe cuối cùng, sau khi ta gửi thư mật cho Tam hoàng tử, thế lực của đảng Thái tử dần bị suy yếu, Bùi Tuân chắc lại nghĩ ra mưu kế gì đó, được Lý Vãn để mắt, lần này có thể theo cùng đi săn hoàng gia.

 

Kiếp này không có ta can thiệp, số phận của hắn cuối cùng đã đi đúng con đường của mình.

 

"Rượu này quá mạnh, uống ít thôi." Phó Trạch Nghiêm nói, kéo ta trở về thực tại, y đổi ly rượu trái cây trước mặt ta thành nước ấm.

 

"Phó Trạch Nghiêm, sao ngươi bây giờ lại như bà già thế này." Ta không hài lòng lẩm bẩm.

 

"Đỗ thần y đã bảo ngươi giảm uống rượu, nếu ngươi còn không nghe lời, ta sẽ mách Đỗ thần y đấy."

 

"Được rồi, được rồi, biết rồi, phiền phức quá." Ta quay đầu đi, vừa vặn chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Bùi Tuân.

 

Cũng không biết hắn nhìn ta như vậy đã bao lâu, ta thu lại vẻ mặt, rời ánh mắt đi.

 

Phó Trạch Nghiêm liếc nhìn Bùi Tuân ở không xa vẫn đang nhìn ta, lạnh lùng nhếch mép.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Thái tử đề nghị mọi người đến trường b.ắ.n để thi đấu, phần thưởng là viên dạ minh châu Đông Hải.

 

Kiếp trước, người đứng đầu ta nhớ là tân võ trạng nguyên.

 

Mà kiếp này, người tham gia có chút khác biệt, Bùi Tuân và Phó Trạch Nghiêm đều ghi danh.

 

Hai người với dung mạo quá mức xuất chúng, đứng trên sân đấu thật không hợp với những người xung quanh, tựa như một bức tranh riêng biệt.

 

Ánh mắt của khán giả trên đài vô thức bị hai người thu hút, một người lạnh lùng như tùng, một người kiêu ngạo như ánh mặt trời.

 

Bên tai ta, toàn là tiếng các cô gái chưa xuất giá tò mò về Phó Trạch Nghiêm.

 

Bùi Tuân có hai đời ký ức, nên việc thắng Phó Trạch Nghiêm là điều chắc chắn.

 

Nhưng ta vẫn đồng ý cho Phó Trạch Nghiêm tham gia, nhân cơ hội này rèn luyện tính cách cho y cũng tốt.

 

Biểu hiện của Phó Trạch Nghiêm vượt ngoài mong đợi của ta, chỉ luyện một năm mà đã có dấu hiệu vượt qua Bùi Tuân.

 

Dáng người thiếu niên dần trưởng thành, cơ bắp dưới lớp áo không quá cường tráng nhưng cũng không yếu đuối.

 

Y tóc đen, áo xanh, thắt lưng đeo ống tên, lông mày đen đậm, ánh mắt sắc bén, đầy khí thế quyết thắng.

 

Kiếp trước trên lưng ngựa, thiếu niên tướng quân trong bộ giáp rực rỡ, phóng khoáng kiêu ngạo như hiện về trước mắt ta.

 

Trên sân đấu, cuộc thi diễn ra gay cấn, ba người không phân thắng bại.

 

Thái tử hứng thú nói một câu: "Hậu sinh khả úy."

 

Rồi nâng cao phần thưởng, ba người bước vào vòng thi cuối cùng.

 

Cách thi là ba người đứng đối diện nhau, trên đầu đặt táo, b.ắ.n trúng táo là thắng, lần lượt thi đấu, sống c.h.ế.t không màng, nếu sợ hãi có thể nhận thua.

 

Lý Vãn mỉm cười, ánh mắt dán chặt vào Phó Trạch Nghiêm, đó là ánh mắt của rắn độc nhìn con mồi.

 

Võ trạng nguyên mặt mày khó coi, là người đầu tiên chùn bước: "Cuộc thi sinh tử thế này, dù có đánh cũng nên là ở trên chiến trường, ta rút lui."

Loading...