Món Đồ Chơi - Phần 14
Cập nhật lúc: 2024-09-04 01:03:09
Lượt xem: 769
24
Sau khi trở về Trường An, Phó Trạch Nghiêm được phong chức và chuyển đến phủ tướng quân của mình.
Bên phía Bùi Tuân năng lực không đủ, ngoài việc luôn kiềm chế Phó Trạch Nghiêm, hắn không thể làm gì được đảng Tam Hoàng tử.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Không có sự giúp đỡ về mối quan hệ và tài nguyên của ta như kiếp trước, kiếp này, hắn không thể tái hiện được sự huy hoàng của kiếp trước.
Nhưng ta đã bị bắt cóc.
Trên đường phố Trường An, mặc dù có hộ vệ bên cạnh, ta vẫn bị bắt đi.
Liên Y thậm chí vì bảo vệ ta mà bị thương ở cánh tay.
Ta tưởng kẻ bắt cóc ta sẽ là Lý Vãn hoặc đảng Thái tử vậy mà không ngờ lại là Bùi Tuân.
Các ám vệ mà Phó Trạch Nghiêm sắp xếp cho ta cũng đã bị g.i.ế.c gần hết.
Ta bị trói ngồi trên giường, bị bịt mắt.
Bùi Tuân dùng ngón tay thon dài của mình nhẹ nhàng gỡ tấm vải bịt mắt của ta xuống như một bảo vật quý giá.
Ta nhắm mắt lại, từ từ thích nghi với ánh sáng chói lóa.
Bùi Tuân cười nhẹ nhìn ta, trong mắt là sự si mê và cuồng nhiệt xa lạ.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Sao? Bắt ta về để báo thù cho công chúa của ngươi à?"
Gần đây, sứ giả Tây Vực đến triều đình làm khách, một là để thiết lập quan hệ ngoại giao giữa hai nước, hai là để thảo luận về việc liên hôn giữa công chúa Lý Vãn và hoàng tử Tây Vực.
Lý Vãn nổi tiếng tàn ác, sứ giả Tây Vực đương nhiên cũng đã nghe qua, nhưng việc liên hôn này liên quan đến quan hệ giữa hai nước, không thể nói hủy là hủy được.
Vì vậy ta đã thừa nước đẩy thuyền, khi lão hoàng đế và thái tử cùng sứ giả Tây Vực dạo chơi trong ngự hoa viên, tình cờ bắt gặp Lý Vãn đang tàn nhẫn hành hạ hoàng tử thứ mười bảy không được sủng ái.
Tây Vực giờ đây có lý do chính đáng để từ hôn, và ta cũng đã trả thù được việc năm xưa nàng ta hạ dược ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mon-do-choi/phan-14.html.]
Lão hoàng đế mất mặt nặng nề, dân chúng oán thán, thậm chí gõ trống Đăng Văn, các tấu chương của đại thần bay tới trước mặt lão hoàng đế như mưa, vị lão thừa tướng trung thành đã dâng sớ khuyên can đến chết, Lý Vãn bị giam cầm vô thời hạn trong phủ công chúa.
Hiện nay các quân cờ của ta trong cung đã đủ dùng, có rất nhiều cách để khiến Lý Vãn mất mặt, nhưng ta cuối cùng không đánh mất lương tâm, không làm chuyện hạ dược như nàng ta.
Nghe ta nói, Bùi Tuân cười khổ một tiếng: "Vãn Vãn, ngươi thấy nơi này có quen thuộc không?"
Ta nhìn quanh, giường quen thuộc, bình phong quen thuộc, bố trí quen thuộc.
Nơi này giống y hệt phòng của ta và hắn kiếp trước.
"Ta đã mất ba năm để tái tạo lại phủ Lâm của chúng ta kiếp trước, từ nay đây sẽ là nhà của chúng ta."
Nhìn thấy sự cố chấp trong mắt Bùi Tuân, ta dựng đứng cả tóc gáy.
"Ngươi đã mưu tính chuyện này suốt ba năm nay?"
"Bùi Tuân, ta và ngươi sớm đã không còn chung nhà, tỉnh lại đi!"
Bùi Tuân cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, vừa giống Bồ Tát cúi đầu, lại vừa giống yêu quái dụ dỗ.
"Vậy ngươi với ai mới gọi là cùng chung một nhà? Phó Trạch Nghiêm sao?"
"Ta biết ngươi đang chờ y đến cứu, nhưng bột dạ quang trên áo ngươi và các ám vệ đều đã bị ta xử lý, không ai có thể tìm thấy nơi này."
"Ngươi điên rồi?"
25
Bùi Tuân đưa tay muốn chạm vào mặt ta, ta mạnh mẽ né tránh, ánh mắt hắn thoáng qua chút đau đớn, sắc mặt trở nên ảm đạm.
Hắn kiềm chế sửa lại những nếp gấp trên áo ta.
"Dù ngươi mắng ta là kẻ điên cuồng hay vô liêm sỉ cũng không quan trọng, miễn là có thể giữ ngươi ở bên ta, phương pháp này chính là kế sách tuyệt diệu không phá không lập."
"Ngươi biết không, Vãn Vãn, đây thực ra là kiếp thứ ba của chúng ta, từng có tiên nhân nhập mộng nói rằng đây là kiếp cuối cùng của chúng ta."
Bùi Tuân dường như đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hắn nhìn ta, nhưng dường như đang nhìn thấu qua ta để thấy điều gì đó khác, tự mình nói chuyện.