Món Đồ Chơi - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-09-04 00:55:19
Lượt xem: 613
14
Phó Trạch Nghiêm ra khỏi phủ buổi trưa, đến tối vẫn chưa trở về.
Mí mắt ta giật liên tục, trực giác cho thấy có chuyện xảy ra, liền bảo Chiêu Tài đi thăm dò, khi trở về, tiểu tư nói Phó Trạch Nghiêm đang ở sòng bạc với một cô gái.
Sòng bạc, người khác không biết, nhưng với ta mang theo ký ức một kiếp, ta biết đó là sản nghiệp của Vương Vũ Sinh, mà Vương Vũ Sinh, kiếp trước trước khi Lý Vãn bắt Bùi Tuân về phủ, từng là bạn học của Bùi Tuân.
Không kịp nghĩ nhiều, ta dẫn theo Chiêu Tài, Tiến Bảo, và một đội vệ sĩ, cưỡi xe ngựa đi đến sòng bạc.
Trên đường đi, Chiêu Tài kể lại sự việc.
Phó Trạch Nghiêm có một người bạn thanh mai trúc mã tên là Liên Y, Liên Y có một người anh trai nghiện cờ bạc, vì không trả được nợ nên hôm nay bị sòng bạc giữ lại, đánh gãy một chân.
Người anh trai cờ b.ạ.c để bảo toàn tính mạng, đã định bán em gái để trả nợ.
Vương Vũ Sinh cho Liên Y một cơ hội để gom đủ tiền, Liên Y không còn cách nào khác phải cầu cứu Phó Trạch Nghiêm, nhưng Phó Trạch Nghiêm làm gì có tiền, kết quả là cả mấy người bị giữ lại ở sòng bạc, Vương Vũ Sinh liền cho người đánh đập Phó Trạch Nghiêm.
Vừa đến cửa sòng bạc, đã nghe thấy tiếng la hét đánh nhau bên trong.
Ta khẽ nhướng mày, phất tay, một nhóm người hùng hậu tiến vào sòng bạc.
Bên trong sòng bạc một mảnh hỗn loạn, hàng chục tay đ.ấ.m nằm la liệt trên đất, Phó Trạch Nghiêm khóe miệng rỉ máu, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí lộ rõ.
Y cầm một chiếc ghế dính m.á.u đứng chắn trước mặt Liên Y đang đầy nước mắt nhưng càng thêm thanh tú, người anh trai cờ b.ạ.c của Liên Y bị đánh gãy một tay và một chân, nằm trên đất rên rỉ thảm thiết.
Vương Vũ Sinh ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế thái sư, phía sau còn có ba mươi tay đ.ấ.m đứng sau lưng.
Mọi người bên trong nghe thấy động tĩnh ở cửa, đồng loạt nhìn về phía ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mon-do-choi/phan-8.html.]
Vương Vũ Sinh nhổ một ngụm nước bọt, đánh giá ta từ trên xuống dưới, cười nhạt: "Lâm lão bản, hôm nay có cơn gió nào đưa ngài đến cái sòng bạc nhỏ bé này vậy?"
Ta mỉm cười nhẹ, giọng điệu thong thả: "Người của ta không hiểu chuyện quấy rầy việc làm ăn của ông chủ Vương, ta đến đón y về nhà."
Vương Vũ Sinh hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Phó Trạch Nghiêm: "Người của ngươi? Ngươi nói cái thằng nhãi ranh này à?"
Phó Trạch Nghiêm nhìn ta chằm chằm, không chớp mắt.
"Đúng vậy."
Vương Vũ Sinh lạnh lùng nhìn ta: "Nếu ta không cho ngươi mang y đi thì sao?"
Chiêu Tài mang đến một chiếc ghế, phủ áo choàng lên, ta thản nhiên ngồi xuống.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Ngươi cứ thử xem, bây giờ ngươi không thả người, sáng mai bằng chứng trốn thuế của ngươi sẽ xuất hiện trên bàn của quan phủ."
"Ta tuy không tài giỏi, nhưng trong quan phủ cũng có vài vị đại nhân giao hảo, có thể giúp ngươi ngồi tù mọt gông."
Vương Vũ Sinh vì làm ăn độc ác, luôn kiếm tiền bất nhân, nên giới thương nhân ở kinh thành gọi hắn là Vương chó.
Vương Vũ Sinh mắt trợn trừng, nhìn ta đầy ác ý.
Qua một lúc lâu, hắn kìm nén cơn giận, thở ra một hơi, nhìn Phó Trạch Nghiêm một cách hằn học nói: "Thằng nhãi, hôm nay coi như ngươi gặp may, mau cút đi!"
Phó Trạch Nghiêm do dự nhìn Liên Y đang sợ sệt nắm lấy áo y, ta lạnh lùng nói: "Nữ tử đó ta cũng muốn mang đi."
"Lâm Vãn, ngươi đừng quá đáng! Anh nàng ta còn nợ ta tiền, nàng ta đi rồi ta đòi ai!"
Ta tùy ý ném xuống đất một túi tiền, lạnh lùng nói: "Nhắn với Bùi Tuân, chuyện hôm nay ta sẽ từng món đòi lại."
Đứng dậy rời đi, vệ sĩ của Lâm phủ bảo vệ Phó Trạch Nghiêm và Liên Y ra khỏi cửa.