MÓN HẦM TRĂM NĂM - Chương 10 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-07-19 21:58:50
Lượt xem: 787
9.
Tân Di đưa tôi về nhà.
Trước khi rời đi, cô ấy đã nói với tôi một câu.
"Vừa rồi ta ở trong mê chướng, thật ra tôi không có nhanh như vậy đã tìm được, có người dẫn tôi tới đó."
Tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Tân Di nói: “Bạn trai Trình Hạo của cô, anh ấy rất yêu cô, linh hồn anh ấy vẫn luôn theo dõi cô, anh ấy tìm được tôi, dẫn tôi đến cứu cô.”
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, một câu cũng không nên lời.
Tân Di hỏi tôi: "Muốn cùng hắn nói chuyện sao?"...
Tân Di đi hai lá bùa nước lên mỗi mắt tôi: “Sau ba giây lại mở ra. m dương nhãn chỉ tồn tại trong ba phút, chỉ lần này thôi. Xin hãy chú ý đến thời gian."
Rắc!
Cánh cửa đóng lại.
Tôi từ từ mở mắt ra, Tân Di đã đi ra ngoài, xung quanh dường như không có gì khác biệt.
Cho đến khi một đôi tay nhợt nhạt lạnh lẽo ôm lấy tôi từ phía sau.
Tôi rùng mình vì lạnh, nước mắt chợt rơi.
"Em đã bảo anh không được đi! Anh một hai phải đi!"
Trình Hạo ôm tôi, liên tục nói xin lỗi.
Tôi chạm vào tay anh ấy nhưng ngón tay tôi xuyên thẳng qua.
“Em liền chạm vào anh cũng không được.”
Tôi nhìn Trình Hạo hỏi anh ấy: “Bị ng. ạ q.vu. ỷ ăn thịt có đau không?”
Trình Hạo lắc đầu. "Nhan Nhan, anh xin lỗi, anh đã thất hứa, lời hứa cưới em chỉ có thể được thực hiện ở kiếp sau."
“Anh đã mua cho em một chiếc nhẫn và giấu nó sau TV, anh muốn chính thức cầu hôn em, nhưng lại không kịp.”
"Nhan Nhan... giúp anh thăm bố mẹ vài lần. Với có anh và chị chắc họ sẽ ổn thôi."
“Sau đó thì em hãy tìm được một người thực sự tốt với em, mấu chốt là tìm được người biết nghe lời em, đừng giống anh, chỉ thể hiện."
Lần đầu tiên tôi cảm thấy ba phút thật ngắn ngủi.
Tại sao chỉ có thời gian để nói vài lời?
Sắc mặt Trình Hạo càng ngày càng mơ hồ, giọng nói càng ngày càng không rõ ràng.
Mãi cho đến khi bóng dáng anh ấy hoàn toàn biến mất, tôi mới như tỉnh dậy từ một giấc mơ.
Bây giờ, tôi thậm chí không thể khóc được nữa.
Tôi chỉ im lặng nhìn hư không, trong lòng cảm thấy vô cùng cay đắng.
Giọng nói của Tân Di từ ngoài cửa truyền đến: “Tôi đưa anh ấy đi rồi, mỗi người đều có số phận của mình, Chu Nhan, cô nên nghỉ ngơi sớm đi.”
“Cảm ơn cô, tôi chậm rãi gật đầu.”
10.
Nhà hàng thịt hầm nhộn nhịp có tuổi đời hàng trăm năm đóng cửa sau một đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mon-ham-tram-nam/chuong-10-het.html.]
Cảnh sát cho biết họ tìm thấy hàng lậu bên trong và người bán hàng đã bị bắt.
Công việc kinh doanh của cửa hàng nhỏ của tôi đang khởi sắc trở lại.
Không chỉ có khách hàng cũ quay lại mà còn có rất nhiều khách hàng mới.
"Tôi nói vẫn là thịt hầm của cô ngon, mùi bên kia hương vị thơm quá! Tôi không quen."
Tôi cười, đưa tay đưa cho cô một bát canh.
“Là súp đậu xanh miễn phí để giải tỏa mệt mỏi.”
“Ồ.” Người phụ nữ cười tươi, “Cô vẫn biết làm ăn mà.”
Cô cầm bát canh lên uống một ngụm: “Thật ngon. Uống xong tôi cảm thấy rất sảng khoái!"
Bởi vì có chứa nước bùa của Huyền Thanh Quan.
Tân Di sau đó lại đến và nhờ tôi giúp đỡ cô ấy.
Cô ấy nói rằng trước đây có quá nhiều người đã ăn món hầm hàng trăm năm này, món hầm hầm chứa thi khí của ng. ạ q. u. ỷ quá nhiều, những người ăn nó dễ mắc bệnh tật quấn thân, bóng đè không ngừng.
Cô ấy bảo tôi pha nước bùa của Huyền Thanh Quan vào canh đậu xanh rồi đưa cho khách uống.
Nhiều người đến, đi trên hai con phố thương mại này đều là người thành phố này, và chín trong số mười khách hàng đến chỗ tôi đã từng ghé quán hầm hàng trăm năm tuổi đó trước đây.
Mặc dù không có gì đảm bảo rằng mọi người đều có thể giải tỏa được thi khí, nhưng đây là nỗ lực tốt nhất.
Người phụ nữ ăn xong món hầm nhưng vẫn chưa rời đi.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Cô ấy nhìn xung quanh: "Hả? Bạn trai của cô đâu? Tại sao tôi không thấy anh ấy?"
Tôi ngẩn người: “anh ấy qua đời rồi.”
“Là việc ngoài ý muốn”
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn tôi, không còn câu hỏi nào nữa, không còn mặt mũi để ở lại lâu hơn nữa, nhanh chóng rời đi.
Tôi đóng cửa hàng khóa cửa lại.
Người bán hàng bên cạnh tôi hỏi: "Tiểu Chu, ngày mai cô có đóng cửa không?"
"Có." Tôi trả lời: "Cô có thể giúp tôi coi cửa hàng trong ba ngày tới không."
“Không thành vấn đề.”
Tôi tập thói quen hàng tháng đến Huyền Thanh Quan ở lại vài ngày.
Cảm giác như chỉ có ở đó tôi mới có thể có được một giấc ngủ ngon.
Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt đã một năm trôi qua.
Tôi đợi Tân Di vào ngày tuyết rơi đầu tiên.
Cô đến gặp sư phụ của mình.
"Tôi sẽ không đến đây nữa." Tôi nhìn cô ấy cười.
Tân Di gật đầu hỏi tôi: “Cô đã nghĩ kỹ chưa?”
“Đã nghĩ tới rồi.” Tôi quay đầu nhìn đỉnh núi được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng, cảm nhận được sự lành lạnh trong không khí, chậm rãi thở dài nói: "Luôn có một cuộc sống mới sắp tới."
“Đêm qua, anh ấy đã đến với tôi trong giấc mơ.” Tôi không khỏi bật cười, "Anh ấy nói rằng tôi luôn nhớ anh ấy, anh ấy không thể đầu thai được.”
—Kết thúc—