MÓN HẦM TRĂM NĂM - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-19 20:36:44
Lượt xem: 553
Cư dân mạng sửng sốt, nhưng có một số người đã nhanh chóng phản ứng.
[Vậy ra quán hầm mà cô Chu Nhan nhắc đến là do một con ng. ạ q. u. ỷ điều hành! Chúng là đang nuôi con mồi!]
[Và tiếng khóc mà em gái nghe thấy lúc nửa đêm là ng. ạ qu. ỷ khóc tang trước khi ăn? Chết tiệt, nghĩ đến thật đáng sợ!]
Tân Di nói: “cái này tôi không thể xác định, nhưng có thể nói ng. ạ q. u. ỷ vẫn còn giữ thói quen khóc tang.”
Tôi cực kỳ sợ hãi, đang muốn hỏi thêm vài câu, liền nhìn thấy bình luận có một câu nói không hợp lý lắm.
[Chủ phòng, đừng nói dối nữa! Cô từ đâu đến mà giả mạo đạo sĩ? Tôi là đạo sĩ đến từ Trọng Quang Quan. Xã hội hiện đại, ở đâu còn có ng. ạ q. u. ỷ, hơn nữa, Đạo giáo của chúng tôi vừa mới thanh tra hai con phố thương mại dọc cầu vượt cách đây không lâu, đừng nói là ng. ạ q. u. ỷ, ngày cả oán linh cũng không có, thật sự sạch sẽ, cô đừng ở đây nói chuyện bịa đặt nữa.]
Giọng điệu của cư dân mạng tên "A Man" này đầy mỉa mai.
Tân Di không có phản ứng gì nhiều.
Cô hỏi: "Đúng là Trọng Quang Quan chịu trách nhiệm điều tra các hiện tượng bất thường dọc theo cầu vượt. Ai đã đến đó?"
A Man đầy đắc gõ từng chữ: [Tôi tự mình đến đó."]
"Ồ." Tân Di gật đầu, “ công phu của ngươi hẳn là không tồi.”
A Man nóng nảy, ép hỏi chưa được mấy câu liền bị Tân Di cấm ngôn.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Ngay khi một số cư dân mạng không biết tại sao bắt đầu tra hỏi cô ấy thì Tân Di đã gọi cho tôi.
"Chu Nhan." Giọng cô vẫn bình tĩnh như cũ, "Khi nhà hàng hầm hàng thế kỷ đó mở ra, họ có đặt bất cứ thứ gì trên hai con phố buôn bán ở cầu vượt không?Ví dụ như giỏ hoa, sư tử đá, bảng hiệu lớn, đồ vật linh tinh …”
"Đúng vậy! Họ đặt một giỏ hoa ở mỗi đầu phố, đến giờ vẫn ở đó!"
Tôi sống bên kia đường, vừa nói vừa mở rèm hướng camera điện thoại của mình vào đó.
"Cô nhìn xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mon-ham-tram-nam/chuong-4.html.]
Tân Di dừng lại một chút, rồi hỏi: “Cô đi xuống một chút được không? Đến lẵng hoa trước mặt.”
Bây giờ mới hơn 10 giờ, trên phố vẫn còn người buôn bán.
Tôi cũng không quá sợ hãi, nghe vậy liền mở cửa đi xuống dưới lầu, đi không tới hai bước là tôi đã ở con phố đối diện.
Đưa điện thoại vào ngay lẵng hoa, tôi nghe Tân Di nói, đẩy bông hoa ra khỏi lẵng hoa để lộ ra lớp bùn hoa bên dưới.
Giữa bùn hoa bị vỡ ra, có một khúc xương nhỏ đứng đó, có sợi dây màu đỏ quấn quanh khúc xương.
“Đây là cái gì?” Tôi vô thức đưa tay định lấy nhưng Tân Di đã kịp thời ngăn tôi lại.
"Đừng di chuyển." Tân Di nói, "Ngạ quỷ có ý thức lãnh thổ. Chúng đặt xương của con mồi còn sót lại ở đầu và cuối phố để cảnh báo những con quái vật khác rằng đây là địa bàn của chúng. Trong này đều là con mồi của chúng..."
Cô đổi chủ đề: “A Man, đây chính là lý do tại sao anh không tìm thấy một chút oán linh nào.”
Về phần ng. ạ q. u. ỷ, thực ra chúng không phải là quỷ, mà gần giống với quái vật hơn. Chúng có thực thể, có thể ngụy trang, người bình thường khó có thể phân biệt được, các anh tập trung điều tra những oán linh, quỷ hồn không có thực thể đó mà bỏ qua chúng."
A Man vẫn hoạt động nhưng vẫn chưa ra nói chuyện.
Tôi bước ra khỏi lẵng hoa với tâm trạng sợ hãi kéo dài, vừa định quay lại thì có một người từ phía sau va vào tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, anh ta hơi cúi đầu về phía tôi rồi khom lưng đi về phía phố thương mại.
Tôi sững sờ một lúc rồi vô thức đuổi theo, sườn mặt của anh ta trông giống Trình Hạo!
“Đừng đuổi theo nữa!” Tôi dừng lại ngay khi nghe thấy giọng nói của Tân Di.
Tôi cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Hắn không thể là Trình Hạo! Trình Hạo sẽ không có phản ứng như vậy khi nhìn thấy tôi...
Tôi đứng đó, giọng hơi run: "Tân Di đại sư, bạn trai của tôi... còn sống không?”