MÓN QUÀ SINH NHẬT BẤT NGỜ - C14
Cập nhật lúc: 2024-06-28 10:49:22
Lượt xem: 113
17
Giang Hoài hít một hơi khí lạnh, vừa rồi bởi vì phẫn nộ mà đỏ mặt, lại "xoạch" một chút trở nên trắng bệch.
"Lục tổng, anh đừng chơi tôi nữa."
"Anh đừng đùa tôi nữa, muốn tôi sống hay chết, anh nói một câu, không cần phải làm khó tôi như vậy!"
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Lục Kỳ Yến vẻ mặt nghiêm túc.
"Giang tiên sinh, tôi rất bận, chuyện hôm nay đã lãng phí rất nhiều thời gian của tôi, tôi không rảnh đùa giỡn với anh như vậy nữa."
"A Thành, báo cảnh sát trước, cậu ở lại đây xử lý, tôi còn có việc."
Lục Kỳ Yến định rời đi, Giang Hoài thấy, biết bình hoa kia đúng là hàng thật, tia hi vọng trong lòng lập tức lại tan thành mây khói, một cảm giác tuyệt vọng nồng đậm tràn ngập trong lòng.
Giang Hoài suy sụp tinh thần ngăn cản Lục Kỳ Yến định đi, run rẩy quỳ xuống, hốc mắt chảy ra nước mắt lấp lánh, đám bạn của hắn cũng quỳ xuống theo.
"Lục tổng, anh đại nhân đại lượng, là chúng tôi không tốt, cầu xin anh buông tha cho chúng tôi đi."
"Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không nên lớn tiếng với anh như vậy, Lục tổng, van xin anh..."
Vẻ mặt Lục Kỳ Yến lạnh lùng.
"Trách nhiệm của ai người đó gánh, tất cả cứ giao cho tòa án quyết định đi."
"Đừng mà, Lục tổng - -"
"Vì cái gì? Vì cái gì!"
Tiếng kêu khóc vang lên thành một mảnh, Giang Hoài ngã xuống đất, cảm xúc hoàn toàn mất đi khống chế, khóc lóc kêu to, còn tệ hơn cả bọn đầu đường xó chợ ở nông thôn.
Đang ầm ĩ thì bỗng nhiên lại có một nhân viên phục vụ đầy mùi rượu thất tha thất thểu chạy tới.
Hốc mắt hắn đỏ bừng, đầu tóc rối bù, còn đang vẻ mặt mê mang dụi mắt.
"Lục tổng, sao anh lại tới đây?"
Hắn nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy mảnh vỡ đầy đất cùng mấy người Giang Hoài vẻ mặt chật vật, kinh ngạc trừng mắt.
"Lục tổng, có chuyện gì vậy? Bình hoa này là giả, trước khi tôi uống rượu, tôi đã đổi theo lời anh dặn."
18
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mon-qua-sinh-nhat-bat-ngo/c14.html.]
"Cái gì, giả?"
"Thật hay giả, là giả..."
Triệu Lộ quỳ trên mặt đất hít sâu một hơi, bỗng nhiên bắt đầu cất tiếng cười to.
"Tôi không cần bồi thường tiền, thật tốt quá, tôi không cần bồi thường tiền."
Vừa cười cười rồi lại khóc nức nở, hai tay ôm ngực, trợn mắt, thân thể xụi lơ trên mặt đất, ngất đi.
Trong vòng mấy phút ngắn ngủi này, cảm xúc của mọi người có sự thay đổi lớn, có kinh hãi, có vui mừng, rồi có kinh hãi, rồi lại có vui mừng.
Tâm tình của mọi người đều không khống chế được.
Mấy người Trần Xán ngốc hồ đồ ngồi phịch xuống đất, hai mắt thẳng tắp, khẽ nhếch miệng, không có nửa điểm phản ứng.
Giang Hoài sửng sốt trong chốc lát, hai tay nắm chặt, ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lục Kỳ Yến.
"Lục Kỳ Yến, anh cố ý, anh đang đùa giỡn chúng tôi à?"
Lục Kỳ Yến hừ nhẹ một tiếng, cúi người nhìn về phía Giang Hoài.
"Anh chỉ cần hiểu, bình hoa này, tôi nói nó là thật thì nó chính là thật, tôi nói nó là giả thì nó chính là giả."
"Hiện tại tuy rằng nó là giả, nhưng một giây sau, tôi lại có thể làm cho nó biến thành thật, Giang tiên sinh, anh nghe rõ chưa?"
Giang Hoài cả người run rẩy, nước mắt sợ hãi không thể khống chế rơi xuống.
"Vì sao, Lục tổng, rốt cuộc tôi đắc tội với anh ở đâu, vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy?"
"Nghe anh nói những lời này, như thế nào là đắc tội, tôi cũng chỉ là góp một phần sức lực tạo cho anh một bất ngờ mà thôi."
Lục Kỳ Yến vỗ nhẹ lên mặt Giang Hoài hai cái.
"Cái này gọi là thao túng lòng người, nhìn bộ dáng người khác mất khống chế thật rất thú vị."
"Khó trách anh lại thích."
Lục Kỳ Yến quay đầu nhìn tôi.
"Món quà sinh nhật này, Tần Mẫn, cô thích không?"