Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MÓN QUÀ SINH NHẬT BẤT NGỜ - C2

Cập nhật lúc: 2024-06-28 10:42:28
Lượt xem: 30

2

 

Từ nhà tôi đến ga tàu điện ngầm, phải đi qua một con hẻm nhỏ chật hẹp. Bình thường người đi qua cũng rất ít, tối nay còn mưa phùn lất phất nên ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

 

Tôi một tay che ô, ôm chặt túi vào trong ngực, lấy can đảm, bước nhanh về phía trước.

 

Đi được một nửa đường, trước mặt bỗng nhiên có một người đàn ông cao lớn, đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, không nhìn rõ mặt.

 

Tôi đi bên trái, hắn cũng đi bên trái, tôi đi bên phải, hắn cũng đi bên phải.

 

Tôi cảnh giác lùi về phía sau một bước, thân thể nghiêng người dán vào vách tường.

 

"Thật ngại quá, anh đi trước đi."

 

Một bàn tay to thô ráp lạnh lẽo đột nhiên đưa ra bịt chặt miệng tôi, tiếng hét tôi định kêu cứu bị bóp nghẹn trong cổ họng, tôi hoảng sợ đến mức đầu óc trống rỗng.

 

Người đàn ông một tay bịt miệng tôi và ghìm chặt cổ tôi, một bên khom lưng xuống, vác tôi lên.

 

Tôi lúc này mới kịp phản ứng, chịu đựng sự sợ hãi cực lớn, liều mạng gào khóc giãy dụa.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Buông tôi ra, ô - - cứu - - mạng - -"

 

Nhưng sức lực của người đàn ông thật sự lớn đến đáng kinh ngạc, thắt lưng bị siết chặt, mặc cho tôi đá thế nào cũng không thoát ra được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mon-qua-sinh-nhat-bat-ngo/c2.html.]

Hắn nhanh chóng vác tôi ra khỏi con hẻm, đầu hẻm đã sớm đậu một chiếc xe ô tô màu đen, người đàn ông mở cửa xe, ném tôi vào trong.

 

Cửa xe đóng lại, người đàn ông áp sát về phía tôi.

 

Tôi run rẩy hét lên điên cuồng, lấy tay cào vào mặt hắn.

 

Cho đến khi tôi nghe thấy một tiếng cười quen thuộc.

 

"Phốc haha, Tiểu Mẫn, sức em còn rất lớn nha." 

 

Trái tim đang đập điên cuồng trở lại vị trí cũ, tôi không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên.

 

"Giang - - Giang Hoài?"

 

"Là anh."

 

Giang Hoài tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt đẹp trai mang theo ý cười, vẻ mặt đắc ý nhìn tôi.

 

"Ngạc nhiên chưa, anh tới đón em nè."

 

"Anh bệnh thần kinh à! Dọa chet em rồi!"

 

Tôi hung hăng đ.ấ.m Giang Hoài một quyền, rồi lại nhào tới ôm hắn khóc lớn.

 

 

Loading...