Mộng Ái Tình - 2
Cập nhật lúc: 2024-08-14 13:31:51
Lượt xem: 2,647
Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta đứng dậy rời đi. Phù Dung gọi ta lại: "Công chúa thật sự không quản sao?" Nàng ta có lo lắng cũng là bình thường. Bởi vì ta là người thẳng thắn, ghét nhất mấy kẻ tiểu nhân thích giở trò sau lưng.
Nhưng, từ trước đến nay, là ta sai rồi, ta nhận lầm kẻ tiểu nhân thành quân tử. Nhớ lại những gì đã trải qua kiếp trước, hận ý trong lòng ta cuồn cuộn dâng lên. Ta cười lạnh nói: "Không quản. Chuyện của người khác, liên quan gì đến ta?" Tiết Dữ Từ kinh ngạc ngẩng đầu, sau khi chạm phải ánh mắt ta, lại cúi gằm xuống. Phù Dung nói không sai, không có ta giúp hắn chữa mặt, quả thật là, xấu xí không chịu nổi.
Hoàng huynh nghe được chuyện ở học viện, cố ý đến tìm ta. Huynh ấy biết ta ngưỡng mộ Tiết Dữ Từ đã lâu, không hiểu vì sao ta lại từ bỏ hắn vào lúc này. "Liên nhi, Tiết khanh là người thiện lương, chính trực vô tư, muội ngàn vạn lần không được học theo đám tiểu nhân kia, bài xích người ta, nghe rõ chưa?"
Hoàng huynh ngốc của ta ơi. Người thiện lương chính trực là huynh. Tiết Dữ Từ mới chính là kẻ tiểu nhân sống trong cống rãnh. Kiếp trước, hắn chính là lợi dụng sự tin tưởng của hoàng huynh mới có thể ngang nhiên câu kết với nghịch đảng. Đến cuối cùng, hoàng huynh thậm chí còn không toàn thây. Ta an ủi hoàng huynh: "Hoàng huynh, muội không có bài xích hắn, chỉ là, muội không còn thích hắn nữa." Phía sau truyền đến tiếng ngọc vỡ vụn trên mặt đất. Ta quay đầu lại, mới phát hiện Tiết Dữ Từ không biết đã đứng đó bao lâu, nghe được bao nhiêu. Hắn dường như có lời muốn nói với ta. Ta không muốn nghe, từ biệt hoàng huynh, không thèm ngoảnh đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mong-ai-tinh/2.html.]
Tiết Dữ Từ không bị đuổi khỏi học viện. Rốt cuộc vẫn có người kiêng dè thân phận của hắn, không dám ký tên lên giấy. Tuy nhiên, hắn vẫn bị đuổi đến góc phòng. Trước đây, hắn và ta ngồi cạnh nhau ở hàng đầu tiên. Bây giờ, hàng đầu tiên chỉ còn lại một mình ta. Ta không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì ta là người đề nghị đuổi hắn đi: "Kẻ xấu xí cũng xứng ngồi cạnh ta sao?"
Phù Dung hành động nhanh hơn bất cứ ai, ném tất cả sách bút của hắn ra phía sau. Một vài người khác muốn lấy lòng ta, giữ chặt hai cánh tay hắn, kéo hắn ra sau. Tiết Dữ Từ không hề phản kháng, y phục trắng như tuyết dính đầy bụi đất. Phù Dung thăm dò hỏi ta: "Công chúa thật sự nhẫn tâm như vậy, không hề che chở cho hắn một chút nào sao?" Ta cười nói: "Che chở hắn làm gì? Hắn đâu phải phò mã của ta."
Phù Dung sững sờ, cố ý lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ công chúa đã có người trong lòng rồi sao?" Mụ mụ hầu hạ bên cạnh ta nghiêm giọng quát: "Lớn mật, hôn sự của công chúa là chuyện các ngươi có thể bàn tán sao? Người đâu! Lôi ra vả miệng hai mươi cái!"