Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mộng Kim Quyết - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-04-30 22:45:23
Lượt xem: 1,698

Trì Chiếu bình tĩnh cầm lấy bức họa.

 

Chàng tiện tay cuộn nó lại, sắc mặt âm u chất vấn Trương Vân: "Ai cho phép ngươi làm giả bức họa vu khống chủ mẫu?"

 

Trương Vân há miệng định nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Trì Chiếu dọa sợ.

 

Trì Chiếu nhìn quanh một lượt, rút kiếm đeo bên hông ra: "Trẫm là chủ quân của các ngươi, cũng sắp trở thành quân phụ của thiên hạ. Phu nhân của trẫm và trẫm kết tóc từ thời niên thiếu, giang sơn của trẫm có một nửa là của nàng."

 

Chàng rút kiếm c.h.é.m đứt chiếc án nhỏ: "Kẻ nào dám ức h.i.ế.p nàng, c h ế t!"

 

Bốn phía im phăng phắc, chốc lát sau, mọi người đều quỳ rạp xuống đất.

 

Mặt Trương Vân tái mét, cũng run rẩy quỳ xuống.

 

Trì Chiếu ghét bỏ nhìn nàng ta một cái, rồi nhìn về phía Trương Hòa: "Ngươi phụ trách đi tiêu hủy tất cả các bức họa sách vở vu khống phu nhân của ta, nếu còn sót lại, ngươi hãy tự đến gặp trẫm.”

 

"Còn nữa, hãy đưa đứa muội muội độc ác này của ngươi về, dạy dỗ nàng ta lễ nghĩa liêm sỉ cho tử tế! Nếu nàng ta không học được, cả đời này không cần phải ra khỏi phủ nữa."

 

Trì Chiếu phất tay áo bỏ đi.

 

Ta biết, chàng nói Trương Vân vu khống ta vẽ bức họa đó chỉ là để bảo vệ danh tiếng của ta.

 

Trong tình huống này, giải thích không có ý nghĩa gì, chỉ có một mực cắn chặt rằng đó không phải là ta, mới có thể bảo vệ được ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mong-kim-quyet/chuong-5.html.]

Nhưng không ai hiểu rõ hơn Trì Chiếu, người trong bức họa đó chính là ta.

 

Bức họa đó vô cùng sống động, ngay cả nốt ruồi đỏ trên n.g.ự.c ta cũng được điểm lên. Nếu họa sĩ chưa từng nhìn thấy, tuyệt đối không thể điểm một cách chuẩn xác như vậy.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Sắc mặt Trì Chiếu lạnh lùng, cơ miệng cứng đờ, bàn tay cầm bức họa cũng dùng sức đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

 

Chàng cưỡi ngựa phi nhanh đến thiên lao, xem ra là muốn đi tìm Cơ Uẩn.

 

Nhưng đến cửa thiên lao, chàng lại dừng lại, mượn ánh nến đốt bức họa đó.

 

Chàng đau lòng nói: "Cơ Uẩn không giỏi vẽ, bức họa này chắc chắn là hắn sai người làm. Khanh Khanh, hắn sao có thể nhẫn tâm để người khác đối xử với nàng như vậy."

 

Cũng là một bức dâm họa, người đời chỉ thấy là đế phi dâm loạn, còn vui vẻ cho người vẽ lại.

 

Chỉ có Trì Chiếu, xuyên qua lớp vỏ tình sắc, nhìn thấy sự nhục nhã mà ta phải chịu.

 

Thiên lao tối đen, Trì Chiếu đứng trong ánh nến ấm áp.

 

Chàng nói, nếu thật lòng yêu thương một người, sao có thể nhẫn tâm để người khác nhìn thấy dáng vẻ không mảnh vải che thân của nàng.

 

Trong lời nói không có sự coi thường, chỉ có sự yêu thương.

 

Hóa ra sự thất vọng và tức giận của chàng, chưa bao giờ là dành cho ta.

 

Loading...