Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mộng Kim Quyết - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-04-30 22:46:27
Lượt xem: 2,371

Tuyết Cầu là tên của con mèo đen này.

 

Nó vừa mới sinh ra đã bị mèo mẹ bỏ rơi ở gần nhà họ Trì. Lúc đó trời đang đổ tuyết lớn, nó bị lạnh đến mức sắp c h ế t, ngay cả b.ú sữa cũng không biết. Ta cứu rất lâu mới cứu được nó.

 

Trì Chiếu cười ta nuôi nó còn tỉ mỉ hơn nuôi con, ôm nó bắt nó gọi ta là mẹ, ngây thơ vô cùng.

 

Nhà họ Trì vốn không cho nuôi thú cưng.

 

Ta sợ Trì Chiếu không thích nên bảo chàng đặt tên cho Tuyết Cầu.

 

Chàng trầm ngâm một lúc.

 

Ta bỗng nảy ra ý: "Không được gọi là Hắc Hắc, có chữ Hắc là không được!"

 

Chàng muốn nói lại thôi.

 

Ta: "Than cũng không được!"

 

Sau đó Trì Chiếu lật tung kinh sử tử tập, nói với ta: "Đại hắc nhược bạch, vậy thì gọi nó là Tuyết Cầu đi."

 

Ta: …

 

Ai mà ngờ được, Trì nhị công tử nổi tiếng khắp Giang Nam, lại là một kẻ đặt tên tệ hại như vậy chứ?

 

Con mèo đen Tuyết Cầu từ đó trở thành đứa con đầu lòng của ta và Trì Chiếu.

 

Lúc đó bọn ta mới vừa thành hôn không lâu, ta ngại bị Trì Chiếu ôm mèo con gọi “mẹ mẹ mẹ”.

 

Nhưng ta càng ngại, chàng càng thích, lúc nào cũng: "Ôi, Tuyết Cầu, mẹ con giận rồi!"

 

Tuyết Cầu thấy phiền, luôn dùng đuôi quất chàng ấy, rồi nhảy vào lòng ta.

 

Đáng tiếc, của tốt trên đời không bền lâu.

 

Sau này, Trì Chiếu c h ế t, ta biết trước đường phía trước khó đi, không mang theo gì cả, một mình vào kinh.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Ta giao Tuyết Cầu cho một nha hoàn trung thành, để lại ở nhà họ Trì.

 

Không ngờ, Trì Chiếu vẫn luôn mang theo nó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mong-kim-quyet/chuong-7.html.]

Tuyết Cầu bây giờ không còn là mèo con nữa. Lông bóng mượt có màu sắc, miếng đệm thịt màu hồng cũng sạch sẽ, hiển nhiên được nuôi rất tốt.

 

Nó nằm trong lòng Trì Chiếu, ngoan ngoãn nghe chàng tâm sự, thỉnh thoảng mới kêu meo vài tiếng, như thể đang đáp lại.

 

Ta không khỏi tiến lại gần hơn.

 

Tuyết Cầu đột nhiên đứng thẳng dậy, mũi ngửi ngửi, lao thẳng về phía ta.

 

Nó nằm dưới chân ta, vui vẻ để lộ bụng.

 

Ta nhớ đến lời đồn rằng, mèo đen thông linh, có thể nhìn thấy ma quỷ.

 

Ta hoảng hốt nhìn Trì Chiếu.

 

Chàng vừa vặn ngẩng đầu nhìn Tuyết Cầu, ta và chàng nhìn nhau trong chốc lát.

 

Ta thấy rõ ràng, vì vừa rồi đang nói về ta, trong mắt chàng tràn đầy dịu dàng và tình cảm.

 

Ta không khỏi lùi lại một bước.

 

Trì Chiếu hỏi Tuyết Cầu: "Sao vậy?"

 

Tuyết Cầu không hiểu ý chàng, có lẽ là thắc mắc tại sao ta không vuốt ve nó, lại tiến về phía chân ta một bước, dùng trán cọ chân ta.

 

Nó luôn thích làm nũng như vậy, là ý muốn được vuốt ve, được ôm ấp.

 

Con mèo nhỏ ngốc nghếch, không hề oán hận ta đã từng bỏ rơi nó.

 

Gặp lại vẫn vui vẻ để lộ phần bụng mềm mại nhất.

 

Giống như Trì Chiếu vậy.

 

Hốc mắt ta đỏ hoe.

 

Hốc mắt Trì Chiếu cũng đỏ hoe, chàng như nghĩ đến điều gì, run rẩy đi qua, cưỡng ép bế Tuyết Cầu lên: "Sao lại nằm dưới đất, bẩn c h ế t đi được. Đợi ta tìm được mẹ con, chắc chắn bắt nàng ấy phạt con!"

 

Chàng quay lưng, ôm Tuyết Cầu lên giường.

 

Tuyết Cầu trong lòng chàng giãy giụa kịch liệt, kêu to.

 

Giọng Trì Chiếu nghẹn ngào, chàng nói: "Đừng kêu nữa, Tuyết Cầu. Mẹ con không ở đó."

Loading...