Một Câu Chuyện Ngọt Ngào - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-05-10 00:26:20
Lượt xem: 1,186
Cô ấy mở to hai mắt nhìn, đôi tay khiếp sợ mà che miệng.
“Cho nên về sau biết nên xử lý như thế nào chứ?”
Cô ấy điên cuồng gật đầu, đôi mắt mở lớn đến kinh người.
“Đã khó chịu với cái cô Lâm Mạt này từ lâu rồi, một chút chuyện đơn giản cũng không xử lý tốt, để cô ta vẽ thiết kế, kết quả một lời khó nói hết.”
“Còn luôn ỉ vào đồng nghiệp, nhờ bọn họ dạy, nói là dạy, trên thực tế đều là thay cho cô ta làm một phần.”
“Mọi người sợ cô ta là đối tác đặc biệt, lại không dám từ chối.”
Cô ấy tích cực kể tội cái ả Lâm Mạt này, xem ra là thật sự rất chán ghét cô ta.
Tôi gật gật đầu, trao đổi phương thức liên hệ với cô ấy.
“Có chuyện gì thì tìm tôi, có gì bát quái cũng có thể chia sẻ với tôi, tôi sẽ bảo Tống Từ Dịch tăng lương cho cô.”
Trợ lý cầm di động cười đến ngây ngốc.
“Bà chủ thật mạnh mẽ!”
Tôi sờ đỉnh đầu cô ấy: “Còn không phải đâu, tôi đang theo đuổi Giám đốc của các cô, nhớ trợ công giúp tôi nhé.”
Cô ấy lại bắt đầu điên cuồng gật đầu, mặt hân hoan đến độ đỏ lên.
11
Khi tôi đẩy cửa đi vào, hai người trong văn phòng liền ngạc nhiên.
Tốc độ cong lên của khoé môi Tống Từ Dịch lấy mắt thường cũng có thể thấy được, lại rụt rè mà đè ép xuống.
Cố gắng che giấu vui sướng của mình.
“Khụ, sao em lại tới đây?”
Đại khái là thái độ khác nhau như hai người, sắc mặt Lâm Mạt không thể kiềm chế mà trắng bệch.
Dường như sắp không duy trì nổi vẻ tươi cười trên mặt.
“Giám đốc, đây là ai thế?”
Cô ta nhẹ nhàng cắn môi, như là bạn gái chính quy đang chất vấn.
Tôi nhướng mày, trợ lý lập tức đi lên lôi cô ta đi.
“Chị Kiều tới gặp người nhà của mình, cô ở đây xem náo nhiệt gì, còn không mau đi ra ngoài?”
Cô ấy còn tri kỷ mà kéo rèm xuống.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mot-cau-chuyen-ngot-ngao/chuong-6.html.]
Lâm Mạt lưu luyến bước đi, phảng phất như đang hy vọng Tống Từ Dịch có thể giải thích một chút.
Khiến cô ta phải thất vọng rồi, ánh mắt Tống Từ Dịch cũng không hề rơi xuống trên người cô ta dù chỉ một giây.
Tôi đặt hộp giữ ấm lên bàn, lạnh nhạt nói: “Người nhà, em đến đưa cơm cho anh.”
Hai tai anh ửng đỏ: “Hôm nay em không đi làm sao?”
“Có khả năng một khoảng thời gian sắp tới đều không đi làm.”
“Vì sao?”
“Theo đuổi anh.”
Anh vừa mới uống một ngụm canh, vừa nghe lời này đột nhiên bị sặc, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Tôi vỗ vỗ lưng anh: “Nhìn anh này, uống ngụm canh thôi mà cũng đều có thể sặc, để em bón cho anh đi.”
“Không cần......”
Không đợi anh nói xong, tôi liền bưng bát canh lên, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Anh ngơ ngác mà nhìn, trong mắt có thêm một tia tình cảm khó nói rõ.
“Có thể uống rồi.” Tôi đưa cái thìa lên.
Anh chậm rãi nghiêng mặt qua, tôi nhanh chóng hôn một cái lên sườn mặt anh.
Như ý nguyện nhìn bên tai anh nhanh chóng đỏ lên, tôi cười giống như một con mèo vừa ăn vụng.
“Kiều Sương!”
Anh xấu hổ muốn đứng lên, tôi nhanh chóng ngồi lên đùi anh, ái muội mà vòng tay qua cổ.
“Đừng nóng giận nhé anh trai, cùng lắm thì em cho anh hôn lại là được.”
Tôi nghiêng mặt ghé lại gần, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả vào mặt.
Chân tay Tống Từ Dịch luống cuống, đôi tay chật vật mà nắm chặt thành nắm tay đặt ở bên cạnh người.
Anh quay mặt đi: “Xuống dưới.”
“Em không xuống.”
Ánh mắt Tống Từ Dịch tối sầm lại, hơi thở mang theo một tia ái muội lại nguy hiểm lặng yên tới gần.
“Kiều Sương, em đừng hối hận.”
Anh ôm lấy eo tôi, đảo khách thành chủ, dần dần tới gần tôi.
A, thật chậm.