Một Chiếc Kẹp Gỗ - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-11-05 04:58:52
Lượt xem: 160
Để trở thành nữ nhân mà một tên quan tham ô lại thích, ta phải mất đến ba năm để học hỏi, nhưng để trở thành nữ nhân mà Đường Minh Chiêu yêu mến, ta chỉ cần quay về cái thời mười ba tuổi là được.
Đếm kỹ số gạo trong nhà, tính toán khẩu phần ăn của mỗi người, dư một hạt cũng không được, còn thịt, nửa tháng được ăn một lần là tốt lắm rồi, ngoài kia còn biết bao nhiêu người không có cơm ăn.
Trời nắng ráo thì nghĩ xem nên trồng thêm loại rau quả nào, lúc trời mưa gió thì đi xem những người bán hàng rong có rau củ rẻ nào không.
Vui thì đấu khẩu với Đường Minh Chiêu vài câu, buồn thì dù hắn chỉ động vào một cái lá rau, ta cũng có thể xách giày đuổi hắn chạy ba vòng quanh sân.
Hóa ra, một vị quan thanh liêm, cương trực lại yêu thích cuộc sống bình dị, đạm bạc thế này.
Cho đến một ngày, Đường An có việc bận, ta thay hắn đến Ngự sử đài đưa cơm, lúc Đường Minh Chiêu đối mặt với những lời trêu chọc của đồng liêu mà không hề phản bác, ta mới chợt nhận ra, thì ra chúng ta đã thân thiết với nhau đến vậy.
Nếu được sinh ra vào thời bình, có lẽ ta sẽ sống một cuộc sống giản đơn, bình dị như thế này.
Ta bỗng thấy có chút không nỡ khi nó sắp phải kết thúc.
Nhưng ta không thể không kết thúc nó, đứng trước cổng Ngự sử đài, nhìn thấy bóng lưng cao lớn trong bộ y phục gấm vóc, được muôn người tung hô kia, ta mới nhớ ra, mình vốn không có quyền lựa chọn.
Đường Minh Chiêu lần đầu tiên nắm tay ta, lần đầu tiên dịu dàng đến vậy, lặng lẽ dùng lưng che chở ta phía sau.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nhưng ta, không thể không kết thúc nó.
Những ngày tháng tốt đẹp ngắn ngủi, hư ảo này, ông trời không cho phép ta đánh cắp quá lâu.
Sống ở Đường gia một thời gian, đã lâu không trang điểm, ta lỡ tay đánh phấn hơi đậm, nhìn vào gương, bỗng dưng có chút ảo giác như mình là tân nương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mot-chiec-kep-go/chuong-10.html.]
Đại Nha ngồi trên giường, ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nói với ta: "Loạn thế rồi sẽ qua, chúng ta chỉ cần sống sót, sau này nhất định sẽ được sống những ngày tháng bình yên như thế này, nên cô nương đừng bắt nạt Đường đại nhân quá."
Lúc Đường Minh Chiêu nhìn thấy ta trong phòng hắn, hắn bĩu môi lên tận trời, nói: “Cô nương vì vị tướng quân nhà mình mà liều lĩnh đến vậy, chẳng lẽ tình địch của ta là một vị đại anh hùng đã khuất sao? Người đã mất rồi, khó mà thắng nổi."
Ta bật cười "phụt" một tiếng, tên mọt sách này, lúc nào cũng chẳng chịu đi theo lẽ thường.
Thực ra ta chẳng có ý định làm gì, chỉ là xung quanh Đường gia chắc chắn có người của Tô Phong Đình phái đến giám sát, ta phải diễn trò cho bọn họ xem, chứng minh ta vẫn đang dùng mỹ nhân kế.
Ta nói với hắn: "Để ta kể ngài nghe một câu chuyện nhé."
Hắn lại hỏi ngược lại ta: “Cô nương có biết không? Ngự sử trung thừa cũng phải điều tra phá án đấy."
Nói rồi hắn vừa nhéo nhéo tay ta vừa nói: "Tuy cô nương rất cẩn thận, ngày thứ hai đã trang điểm cho nó, nhưng biết làm sao được, ngay từ ngày đầu tiên, lúc cô nương kéo ống quần ta, ta đã để ý thấy nó trắng trẻo, mềm mại rồi."
Ta không ngờ lại bị hắn vặn lại, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Đường đại nhân đã có tài năng như vậy, hẳn là cũng biết, tiểu nữ tử, đây không phải là lần đầu tiên làm chuyện này."
Một câu nói ra, xung quanh bỗng chốc im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở.
Đường Minh Chiêu thở dài một tiếng thật sâu, giọng nói có chút tủi thân, lay lay tay ta: "Không phải đã hứa với ta là không được nói chuyện giả tạo như vậy sao? Muốn trách thì trách ông trời, trách ta gặp cô nương quá muộn, trách ai cũng được, đừng tự trách mình."
Đây là lần thứ hai, có người nói với ta rằng, đó không phải là lỗi của ta. Thật tốt, hắn là Đường Minh Chiêu.
Thật tốt, ta có thể kể cho hắn nghe một câu chuyện khác.
Ta trừng mắt, hất tay hắn ra: "Tự cho là thông minh, ai thèm đôi co với ngài mấy chuyện vớ vẩn này chứ, ngài còn muốn nghe ta kể chuyện nữa không?"
Thấy ta đã trở lại bình thường, hắn lại được nước lấn tới, đặt tay mình lên tay ta: "Muốn muốn muốn, chuyện của vị hôn thê tương lai, ta tất nhiên phải nghe rồi."