Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Một Đời Đánh Mất - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-05 14:59:50
Lượt xem: 87

10.

Khi rời đi, Tô Ngữ ôm tôi, cũng không nói gì nữa, chỉ bảo tôi nhớ đi khám bác sĩ đúng hẹn.

Tôi gật đầu.

 

Nhưng khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, những cảm xúc tiềm ẩn nhanh chóng bộc phát, mạnh mẽ hơn trước.

 

Ngôi nhà vốn được dì giúp việc dọn dẹp ngăn nắp lại bị tôi phá tung lần nữa.

 

Tôi giống như bị điên, đập nát những thứ còn nguyên vẹn trên mặt đất.

 

Âm thanh kính vỡ sắc nét.

 

Nhưng vẫn không đủ.

 

Có lẽ do bị đè nén quá lâu, xúc động càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

 

Con quỷ đang gào thét bên tai tôi.

 

Bảo tôi cầm lấy d.a.o gọt hoa quả, ấn xuống vào cổ tay tôi.

 

Nhưng lại khó khăn lắm mới dừng lại.

 

Cánh cửa đột nhiên mở ra.

 

Bàn tay của Quý Châu dừng lại giữa không trung, anh ta chạm vào mắt tôi.

 

Đã vô số lần trước đây, ngay khi tôi cầm d.a.o lên, anh ta đã hoảng sợ rồi.

 

Anh ta không cho phép tôi chạm vào bất cứ thứ gì sắc nhọn.

 

Nhưng lần này.

 

Anh chỉ đứng đó, vẻ mặt thờ ơ như một người ngoài cuộc.

 

Âm thanh của kim giây đồng hồ di chuyển trên tường có thể nghe rõ.

 

“Làm đi.”

 

Anh ta nhìn tôi, cười khẩy một tiếng:

“Bỏ d.a.o xuống.”

 

Tôi không nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn anh ta như một con rối.

 

Anh ta nhếch mép cười, ánh mắt dữ tợn.

“Vốn dĩ cô không dám.”

 

“Chẳng qua là cô chỉ muốn nhận được sự đồng cảm mà thôi.”

 

“Tại sao người c.h.ế.t không phải là cô?”

 

Giọng điệu của anh vừa vô tội lại vừa tuyệt tình, như thể chỉ đang hỏi một câu đơn giản.

 

Tôi phải dùng hết sức lực để kiểm soát sự run rẩy của mình.

 

“Nguyễn Lâm Nguyệt.”

 

“Vốn dĩ cô không dám chết.”

 

Anh ta gần như gằn từng chữ một khi nói câu này.

 

Thật sự là không dám.

 

Bị kéo xuống bởi thuốc và lời hứa.

 

Tôi không c.h.ế.t được.

 

Nhưng lại cũng không sống nổi.

 

Con d.a.o trong tay tôi kêu leng keng và đập mạnh xuống đất, gần như rơi xuống chân tôi.

 

Sự tuyệt vọng giống như một sợi dây leo, quấn chặt lấy cơ thể tôi, cuối cùng tôi bật khóc.

 

Trước đây khi tôi khóc, Quý Châu sẽ luôn ôm tôi vào lòng, anh ta bình tĩnh dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành tôi.

 

Giống như

 

Giống như —

 

Giống như người đó vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mot-doi-danh-mat/chuong-4.html.]

Luôn dùng chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, rồi ôm tôi vào lòng, dịu dàng dỗ dành:

 

“Nguyệt bé nhỏ đừng khóc.”

 

“Khóc lên sẽ không còn xinh đẹp nữa.”

 

Thật là một lý do rũ rích.

 

Nhưng nghe hơn chục năm rồi tôi vẫn chưa thấy chán.

 

Trên thế giới này.

 

Sẽ không còn người như vậy dỗ dành tôi nữa rồi.

11.

Tôi càng ngày càng lún sâu hơn vào vũng bùn.

Đôi khi tôi quên uống thuốc.

 

Đôi khi tôi nhét rất một đống thuốc vào miệng.

 

Lại bắt đầu dùng d.a.o rạch vào tay mình.

 

Trên vết sẹo nhạt màu đã lành gần một năm trước lại xuất hiện thêm vết thương mới.

 

Nhưng không gây tử vong.

 

Sau đó lọ thuốc cũng đã rỗng đáy.

 

Tôi không biết mình đã vượt qua bằng cách nào.

 

Trong cơn bàng hoàng, tôi cố gắng sống sót đến ngày giỗ của chị tôi.

 

Hôm đó trời nắng.

 

Tôi dậy sớm, dọn dẹp đống bừa bộn rồi đến cửa hàng hoa mua một bó hoa.

 

Nhưng khi tôi tới đó.

 

Đã có người đã đến trước tôi một bước.

 

Mẹ tôi đang đứng đó, ngôi mộ trước mắt đầy đủ mọi thứ.

 

Tôi bước tới với vẻ mặt vô cảm rồi đặt bó hoa xuống.

 

Ngay lúc tôi quay người định rời đi, có thứ gì đó nặng nề đập mạnh vào đầu tôi.

 

Bước chân của tôi không vững nên tôi gần như ngã xuống đất.

 

Những bông hoa được gói ban đầu đã bị đập nát, cánh hoa rơi xuống đất.

 

Giọng nói của bà chứa đựng sự căm ghét sâu sắc và điên cuồng hét về phía tôi:

“Mày tới đây làm gì?”

 

“Không phải mày là hung thủ g.i.ế.c người sao? Sao mày còn có mặt mũi đến gặp con bé?”

 

Nhưng vừa mắng chửi xong, bà lại bật khóc:

“Rõ ràng mày mới là người đáng phải c.h.ế.t mà!”

 

Tôi không quay đầu nhìn lại.

 

Đầu tôi choáng váng như thể đang đứng trên bờ vực thẳm.

 

Tôi nắm chặt tay, buộc mình phải bình tĩnh rồi rời khỏi đây.

 

Lên xe, tôi nhìn thấy tin nhắn của bác sĩ.

 

Bà ấy hỏi tôi tại sao không đến.

 

Tôi bàng hoàng nhìn ảnh đại diện của bà ấy, mất một lúc lâu mới khó khăn gõ xuống:

[Xin lỗi, cháu có chuyện nên chậm trễ.]

 

Bên kia phản hồi rất nhanh chóng.

 

[Vậy tôi sẽ đổi thời gian khác cho cô, khi nào thì cô có thể đến đây?]

 

[Thôi bỏ đi.]

 

Con trỏ trong khung nhập liệu nhấp nháy.

 

Cuối cùng tôi không gửi nó đi.

 

[Hẹn gặp cô lần sau.]

Loading...