Một Đời Đánh Mất - Ngoại truyện 2
Cập nhật lúc: 2024-10-05 15:05:22
Lượt xem: 106
Rõ ràng trước đây cô đều tới đón anh về nhà.
Quý Châu cho rằng bạn mình nói dối.
Cố chấp không chịu rời đi.
Đứng nghiêm túc dưới ánh đèn: “A Nguyệt sẽ đến.”
“Tôi ở đây đợi cô ấy.”
Người bạn không khuyên được anh, bản thân lại bị vợ gọi về.
Quý Châu suốt đêm đứng trong gió lạnh.
Khi ánh sáng ban mai nhạt dần, đầu anh cuối cùng cũng tỉnh táo.
A Nguyệt.
Cô đã không còn là A Nguyệt của anh từ lâu rồi.
Chính anh.
Chính anh là người đã tự tay cắt đứt số phận của họ.
5.
Quý Châu không thể buông được cô.
Anh ghép những bức ảnh bị vỡ lại, dán chúng lại với nhau và đặt chúng vào đúng vị trí như trước.
Anh trốn trong bóng tối và theo dõi cuộc sống của cô.
Nhìn cô dần trở nên vui vẻ hơn.
Nhìn cô tìm được công việc mình thích và chia sẻ những phản hồi từ đồng nghiệp mỗi ngày.
Nhìn cô cười ngày càng nhiều, nụ cười của cô trong mỗi bức ảnh đều rạng rỡ và tràn đầy sức sống.
…
Nhìn cô nắm lấy tay người khác.
Anh gần như đã uống say đến c.h.ế.t tại bàn rượu ngày hôm đó.
Việc truyền dịch kéo dài một ngày.
Anh tỉnh dậy nhìn những bức tường trắng của bệnh viện.
Đột nhiên nhận ra.
Hóa ra chỉ có anh là không thể thoát ra được.
6.
Kỷ Châu bắt đầu nghiện rượu.
Trở thành khách thường xuyên của bệnh viện.
Bác sĩ đã quen với anh, thường xuyên nhìn anh, thở dài, khuyên anh nên chăm sóc cơ thể thật tốt.
Nhưng Quý Châu vẫn uống rượu.
Cho đến khi bác sĩ đặt giấy chẩn đoán trước mặt anh.
"Ung thư dạ dày."
Quý Châu cầm lấy sổ khám bệnh, mặt không biểu tình.
Khi anh bước ra khỏi tòa nhà, ánh nắng bên ngoài khiến anh có chút choáng váng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mot-doi-danh-mat/ngoai-truyen-2.html.]
Trong một khoảnh khắc chói mắt, anh nghe thấy giọng nói khiến anh phải suy nghĩ cả ngày lẫn đêm.
"Kỳ Lăng! Tại sao anh bị tai nạn xe mà không nói cho em biết?"
Anh nhìn lại.
Nhìn thấy A Nguyệt của anh đang đứng đó, giận dữ nói chuyện với một người đàn ông mặc áo bệnh nhân.
Anh chưa bao giờ thấy A Nguyệt sống động như vậy.
“Anh sai rồi, còn không là sợ em lo lắng sao.”
Người đàn ông mỉm cười nịnh cô và ôm cô vào lòng.
“Đừng lo lắng, anh gần như đã bình phục rồi.”
“Chờ anh về nhà, em sẽ nấu canh sườn heo cho anh uống.”
"Có được không, Mặt trăng nhỏ?"
Nguyễn Lâm Nguyệt thoát khỏi vòng tay của anh: “Sao đột nhiên gọi tôi như vậy?”
"Bởi vì……"
"Anh mơ một giấc mơ."
"Có người nhờ anh chăm sóc tốt cho Mặt trăng nhỏ của cô ấy."
"Cho nên…"
“Em có thể nấu canh sườn heo cho chồng tương lai của em ăn thử được không?”
Nguyễn Lâm Nguyệt bật cười.
Cô xoa đầu anh ấy: “Bệnh viện không bán à?”
"Nhưng anh chỉ muốn ăn những gì em làm thôi."
Sau đó bọn họ nói những chuyện gì.
Quý Châu không còn nghe rõ nữa.
Anh nhìn bóng hình bọn họ biến mất ở chỗ rẽ.
Anh đứng trong đám người nhưng lại thấy đau đớn không nói nên lời.
Thật ra tay nghề của A Nguyệt không được tính là rất tốt.
Nhưng lại khiến cho người khác không thể quên được.
Canh sườn.
Cô cũng đã từng nấu cho anh.
Chỉ là lúc trước anh không biết.
Món ăn vô cùng bình thường đó đã trở thành món ăn bình thường nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của anh.
Món ăn mà anh không bao giờ có thể được ăn lại nữa.
Chẳng trách...
Chẳng trách người ta luôn thích nói..
Vào thời điểm đó, nó chỉ là chuyện bình thường.