MỘT GIẤC MỘNG Ở TRƯỜNG AN - Chương 14 - 15
Cập nhật lúc: 2024-05-02 09:26:00
Lượt xem: 2,994
14
Vài hôm sau, Tiết Yêu thần bí nói với ta, rằng sẽ đưa ta đến một nơi.
Xe ngựa chạy xóc nảy rất lâu, len lỏi hết ngõ này đến ngõ khác, cuối cùng dừng trước một ngôi biệt viện.
Xa xa, ta thoáng thấy một bóng hình quen thuộc ngồi trên chiếc ghế bành dưới gốc cây, ta gần như không tin vào mắt mình.
Bước lại gần hơn một chút nữa, hốc mắt ta nóng lên, không kìm được mà xông lên, bất chấp tất cả lao đến.
Ta ôm chặt lấy người đó, mừng đến phát khóc:
"Mẫu thân —"
Mẫu thân ngây người trong chốc lát, rồi nước mắt từ từ ứa ra, cơ thể gầy gò của bà ôm chặt lấy ta, như thể ôm một bảo vật đã mất rồi được tìm lại.
Lần này Mạnh phủ gặp chuyện, mẫu thân cũng bị liên lụy, Tiết Yêu thuận tiện động tay chân một chút.
Giả vờ như do sức khỏe không tốt, để mẫu thân vĩnh viễn "chết" trong ngục ta.
Những ngày trước, ta vì chuyện của mẫu thân mà suốt ngày mất ngủ, Tiết Yêu an ủi, bảo ta cứ yên tâm.
Mặc dù ta cũng đoán mẫu thân sẽ không sao, nhưng không ngờ lại có thể có được một bất ngờ lớn như vậy!
Xuyên qua lớp sương mù mờ mịt trước mắt, ta nhìn về phía Tiết Yêu đang đứng cạnh cười với mình, trong lòng vui sướng không tả xiết.
Có lẽ vận may cả kiếp trước của ta đã tích tụ lại hết ở kiếp này rồi.
Mẫu thân dẫn ta vào phòng ngủ, ngồi xuống, nắm lấy tay ta, chăm chú nhìn vào mắt ta:
"An nhi, từ khi con kết hôn, nương ngày đêm hối hận, lo sợ mối hôn sự này sẽ hủy hoại con."
"Mặc dù Tiết Yêu rất tốt với con, nhưng hắn chung quy không phải là một người đàn ông bình thường..."
"Nếu con hối hận, nương sẽ đi cầu xin hắn, để hắn cho con đi, bất kể thế nào cũng bắt hắn thả con!"
Khóe mắt mẫu thân đỏ hoe, giọng nói run run nhưng rất kiên định, như thể vừa phải lấy hết dũng khí.
Sống mũi ta cay xè, vội vàng nắm chặt lấy tay mẫu thân:
"Mẫu thân, người đừng lo! Con thật lòng thích hắn, hắn rất tốt."
"Ngoài hắn ra, An nhi không muốn lấy bất kỳ ai nữa."
Mẫu thân tuy có chút khó hiểu, nhưng thấy ta kiên định như vậy, lại liếc nhìn ra ngoài sân, thấy bóng dáng cao ráo của Tiết Yêu, sắc mặt cũng dần dịu lại.
Thôi, An nhi đã quyết định như vậy thì thôi.
Trên đường trở về, tâm trạng của Tiết Yêu rất tốt, suốt dọc đường liên tục ngắm nghía ta, cười tủm tỉm.
Ta bị hắn nhìn đến nỗi toàn thân không được tự nhiên, định hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Bỗng nhiên, có một lực kéo ta vào lòng hắn, giọng nói trêu chọc vang lên bên tai:
"Ngoài ta ra, phu nhân thật sự không muốn lấy bất kỳ ai nữa?"
Tim ta đập hụt một nhịp, mặt lập tức đỏ bừng, lắc đầu phủ nhận đến cùng.
Tiết Yêu tiến lại gần muốn hôn ta, nhất quyết bắt ta phải nói lại câu đó thêm lần nữa.
Ta muốn vùng ra, nhưng hắn lại túm lấy cổ tay ta, lật người đè ta xuống, tiếng cười khúc khích phát ra từ kẽ răng:
"An nhi, không thành thật thì sẽ phải chịu phạt."
Bánh xe lăn bánh, rèm cửa khẽ lay động.
Ngõ hẻm tràn ngập hương xuân nồng nàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mot-giac-mong-o-truong-an/chuong-14-15.html.]
15
Mạnh Phủ sụp đổ, Tam Hoàng tử mất đi một cánh tay phải đắc lực, ngày càng suy yếu, còn phe Thái tử lại dần buông tay.
Tiết Yêu chạy ngược chạy xuôi ở cả tiền triều lẫn hậu cung, bận rộn trừ khử những kẻ đối lập.
Thái tử cũng thể hiện tài năng xuất chúng của mình khi xử lý công việc quốc gia.
Hoàng Thượng có vấn đề về sức khỏe, tuổi tác lại ngày càng cao, thế là bắt đầu mê đắm đan dược, ngày đêm tìm kiếm những phương pháp tu tiên chi thuật.
Chỉ sau nửa năm thôi, Hoàng Thượng đã băng hà.
Thái tử thuận lợi lên ngôi, Tiết Yêu cũng giống như kiếp trước, trở thành Cửu Thiên Tuế mà mọi người nhắc đến thôi cũng đã biến sắc.
Chỉ là, đối với ta, hắn cũng không khác gì ngày thường, vẫn ấm áp như thế.
Nếu có lần nào Tiết Yêu tâm tình không tốt, lại có vài tin tức không hay nào cần báo, thì đám tiểu thái giám nhạy bén trong cung chỉ cần nhìn nhau một cái là biết phải quanh co lòng vòng cầu xin ta giúp họ mở lời.
Thân phận Cửu Thiên Tuế phu nhân này, thật sự còn cao quý hơn cả những vị mệnh phụ phu nhân kia.
Nhưng gần đây phát sinh một sự việc, hiện giờ với thân phận này, đã không còn đủ an ủi ta nữa rồi.
Đêm đó, ta trằn trọc mãi không ngủ được, lòng nặng trĩu tâm sự.
"An nhi?"
Tiết Yêu thử gọi một tiếng, liền cúi xuống nhìn ta.
"Phu quân..."
"Ừ?"
"Chàng có từng nghĩ đến chuyện khôi phục thân phận không?"
Ta đắn đo mãi, vẫn quyết định lên tiếng.
Tiết Yêu nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
"Chuyện này không vội, dùng thân phận này làm một số việc còn tiện hơn."
"Phu nhân vội à? Không muốn làm thái giám phu nhân nữa đúng không?"
Tiết Yêu đưa tay véo má ta, trêu chọc nói.
"Ta cũng không vội..."
Ta nắm lấy góc chăn, nói lí nhí, giọng nói ngày càng nhỏ dần.
"Chỉ sợ, chỉ sợ là bảo bảo nó không đợi được..."
Một lúc lâu sau, Tiết Yêu bỗng ngồi dậy, kinh hỉ đến mức giọng nói cao lên tới tám nốt.
"Cái gì cơ!"
Sau này, trong cung còn lưu truyền rằng, Cửu Thiên Tuế sợ rằng đã trúng tà.
Một người vốn không bao giờ cười giờ lại bỗng nhiên lộ ý cười nơi khóe mắt chân mày.
Nghe đến phạm nhân vào yết kiến mà còn cười, suýt chút nữa làm họ sợ đến khóc lên, thuận tiện khai báo luôn.
Khi nghe được lời đồn đãi đó, ta hạ mắt xuống, vuốt ve cái bụng nhỏ đang lớn dần, cong cong khóe miệng.
Ngoài cửa sổ, mùa xuân tươi đẹp, hoa nở rực rỡ.
Mọi thứ đều tốt đẹp, giống hệt như những ngày ở kiếp này vậy.
【Toàn văn hoàn】