MỘT NGÀY, THIÊN KIM THẬT TÌM ĐẾN CỬA - Chương 7 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-09-25 18:08:27
Lượt xem: 816
20.
Đến đầu hè, tôi nhận được một cuộc gọi.
Người bên kia nói muốn thâu tóm công ty của chúng tôi, hẹn gặp để thảo luận.
“Xin lỗi, chuyện này tôi không thể tự quyết định.” Nói xong tôi cúp máy ngay lập tức.
Rõ ràng cổ phần nhiều nhất thuộc về Giang Hoài, vậy mà họ lại không tìm cậu ta, lại gọi điện cho tôi, thật không hiểu nổi.
Tôi gửi chuyện này vào nhóm chat nhỏ giữa mình với Nguyễn Đường và Giang Hoài.
Giang Hoài rất nhanh đã gửi tới một số điện thoại, hỏi có phải là người đó gọi cho tôi không.
Tôi liếc qua, quả đúng thật.
Giang Hoài nói: “Người này đã gọi cho mình rồi, nhưng mình không bắt máy. Không ngờ họ lại tìm đến cậu.”
Chuyện này rất nhanh đã rơi vào quên lãng.
Nhưng không bao lâu sau, khi tôi ra ngoài mua trái cây thì bất ngờ bị một người lạ mặt chặn lại.
Biển số xe của người nọ trông có chút quen quen, nhưng tôi không nhớ được đã thấy ở đâu.
Cửa sổ xe lúc này hạ xuống, “Khương Miên, lên xe.”
Người đàn ông ngồi ghế lái trông khá điển trai, nhưng gương mặt nhìn có vẻ rất khó gần.
Tôi theo phản xạ muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng chưa kịp chạy thì người nọ đã nói tiếp: “Anh là Thẩm Chu.”
Thẩm Chu, con trai trưởng nhà họ Thẩm, anh trai của Thẩm Minh Châu.
Từ khi xuyên không, tôi chưa gặp Thẩm Chu lần nào, chỉ nghĩ cách thay đổi vận mệnh của nguyên chủ, cũng không có tâm trí đi tìm ảnh của Thẩm Chu để nhận ra mặt.
Nếu không phải anh ta tự giới thiệu, chắc tôi đã chẳng nhận ra.
Tôi che ánh nắng chói chang, do dự một lúc rồi bước lên xe của Thẩm Chu.
Trời nóng như vậy, ngồi trong xe có điều hòa thì thoải mái hơn nhiều.
Tôi mỉm cười ngại ngùng: “Thẩm tiên sinh, xin lỗi, lâu quá không gặp, chưa nhận ra.”
Từ khi đến đây, tôi chưa từng gặp Thẩm Chu, nhận ra mới lạ.
Thẩm Chu thẳng thắn: “Mấy hôm trước anh đã gọi cho em.”
“Anh gọi khi nào...?” Tôi ngẩn ra một lúc, “Anh là người nói muốn thâu tóm công ty chúng em à?”
Thẩm Chu ừ một tiếng.
Tôi giơ ngón cái lên, “Thẩm tiên sinh có mắt nhìn thật tốt, nhưng tiếc là công ty chúng tôi không bán.”
Vẻ mặt Thẩm Chu có chút ngượng ngùng, “Lúc đó anh không biết công ty đó là do em và Giang Hoài mở.”
Tôi ôm chặt quả dưa hấu to, “Em cũng không biết người đó là anh.”
Thẩm Chu nheo mắt lại, đột nhiên nói: “Thẩm Minh Châu vào bệnh viện tâm thần rồi, nếu có thời gian, em hãy về thăm ba mẹ một chút, họ dù rất nhớ em nhưng lại không dám đến tìm.”
Người tôi cứng lại, không dám tin vào tai mình.
“Tại sao?” Dù Thẩm Minh Châu có ngốc nghếch nhưng về mặt tinh thần chắc chắn không có vấn đề gì, “Ý em là tại sao Thẩm Minh Châu lại vào bệnh viện tâm thần?”
Thẩm Chu cười lạnh, “Cô ta nói mình được tái sinh.”
Thẩm Chu không nói thêm gì, nhưng tôi cảm giác chắc chắn Thẩm Minh Châu không chỉ nói vậy.
Nếu không, cho dù Thẩm Chu có lạnh lùng đến đâu, cũng không thể nhốt em gái mình vào viện tâm thần được.
Tôi thầm mắng trong lòng: “Ngu ngốc.”
Lại dám nói ra chuyện này.
“Em có thời gian sẽ về thăm họ.” Nhưng tôi lo sợ khi họ thấy tôi sẽ nhớ đến số phận của Thẩm Minh Châu.
“Ừm.” Thẩm Chu gật đầu rồi hỏi tiếp: “Nếu không bán công ty, vậy có chấp nhận thêm một nhà đầu tư không?”
Tôi nhìn Thẩm Chu không có vẻ gì là đang đùa, “Giang Hoài mới là cổ đông lớn nhất, chuyện này phải hỏi cậu ấy đã.”
Thẩm Chu không nói thêm gì, chỉ dặn tôi có thời gian về thăm ba mẹ Thẩm, rồi để tôi xuống xe.
21.
Nhưng Giang Hoài cuối cùng vẫn không nhận vốn đầu tư từ Thẩm Chu.
Cả cậu và Nguyễn Đường đều không thiếu tiền, dù cho thực sự cần thì hoàn toàn có thể tìm gia đình, chứ không phải gọi vốn đầu tư từ bên ngoài.
Thẩm Chu cũng không ép buộc, anh ấy trở về công ty gia đình.
Rất nhanh chóng, anh ấy đã dùng phương pháp mạnh mẽ để thanh lọc toàn bộ công ty.
Thẩm Chu đúng là vô cùng có tài năng, các dự án liên tiếp mà anh ấy làm đều mang lại lợi nhuận lớn cho nhà họ Thẩm.
Ngoài việc thỉnh thoảng hỏi tôi những câu kỳ quặc, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Vào ngày tốt nghiệp, cả ba mẹ tôi và ba mẹ Thẩm đều đến.
Họ đứng hai bên, chúng tôi cùng chụp một bức ảnh.
Mẹ Thẩm đăng bức ảnh này lên vòng bạn bè, viết mô tả: “Con gái tốt nghiệp rồi.”
Sau đó, tôi nhận được cuộc điện thoại từ Thẩm Chu.
Anh nói: “Khương Miên, về thì gọi cho anh, anh đã chuẩn bị quà tốt nghiệp cho em rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mot-ngay-thien-kim-that-tim-den-cua/chuong-7-hoan.html.]
Tôi hơi do dự, “Hiện tại vẫn chưa thể về ngay... Em và Nguyễn Đường còn đi du lịch nữa.”
Nguyễn Đường muốn đi du lịch tốt nghiệp, nên đã đặt vé trước.
“Khi nào đi?” Thẩm Chu lại hỏi.
“Sáng mai bay, chắc khoảng nửa tháng.”
2 năm qua, công việc và học tập chiếm phần lớn thời gian của chúng tôi, nên vẫn chưa có dịp nào để đi thư giãn.
Nguyễn Đường đề nghị lợi dụng cơ hội này để giải trí một chút.
“Anh biết rồi.” Thẩm Chu lập tức cúp máy.
Nhưng chỉ vài giờ sau, anh lại xuất hiện ở cửa khu nhà mà tôi đang thuê.
Khi nhận cuộc gọi từ Thẩm Chu, tôi còn tưởng anh đang trêu chọc tôi mà thôi.
Nhưng Thẩm Chu lại ngay lập tức gửi cho tôi bức ảnh ở cổng khu nhà.
Tôi từ xa nhìn thấy Thẩm Chu đang trong bộ vest chỉnh tề.
Anh vừa cao ráo, lại đẹp trai, còn mặc trang phục nghiêm chỉnh, thật sự vô cùng nổi bật.
Thấy tôi xuất hiện ở cửa khu nhà, Thẩm Chu vẫy tay với tôi.
“Đi nhanh lên, em là kiến à?”
“Sao anh lại đến đây?” Tôi nhanh chân bước tới.
Thẩm Chu đưa cho tôi một túi giấy trông không lớn lắm, “Đến đây công tác, tiện thể mang quà tốt nghiệp cho em.”
“Tiện thể?” Tôi có chút nghi ngờ về tính xác thực của câu nói đó.
Thẩm Chu liếc nhìn đồng hồ, tiếp tục: “Được rồi, vào nhà đi, tối nay anh còn cuộc hẹn khác.”
Thôi được, đúng là “tiện thể”, “Vâng, ngài đi thong thả.”
Thẩm Chu đi được hai bước, rồi quay lại nói với tôi: “Về thì nhớ mang cho anh một phần quà.”
Tôi vẫy tay, “Vâng, thưa ngài.”
2 năm qua, quan hệ của tôi với Thẩm Chu cũng khá ổn.
Người này trên thương trường thật sự tàn nhẫn như trong sách viết, nhưng ngoài đời thì tính cách cũng khá tốt.
Dù có lúc độc mồm độc miệng một chút, nhưng anh ấy thật sự đã giúp đỡ tôi khá nhiều.
Chỉ là một món quà kỉ niệm mà thôi, cho dù anh không nói, tôi vẫn sẽ mua.
Không chỉ anh có, mà ba mẹ tôi và ba mẹ Thẩm cũng phải có quà.
Về đến nhà, tôi lập tức mở túi quà tốt nghiệp mà Thẩm Chu chuẩn bị.
Là một chiếc dây chuyền.
Nhưng hộp và túi giấy không có bất kỳ logo nào, kiểu dáng mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Mặt dây chuyền có khắc chữ cái đầu có tên tôi, JM.
Dây chuyền rất đẹp, tôi gần như đã yêu thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vì vậy tôi cũng chuẩn bị mua cho Nguyễn Đường một chiếc giống thế.
Tôi lập tức nhắn tin cho Thẩm Chu hỏi anh mua dây chuyền ở đâu, tôi muốn mua cho bạn một cái giống vậy.
Sau nửa giờ, tôi mới nhận được hồi âm từ Thẩm Chu - một mặt cười.
“Em không mua được đâu.”
Tôi gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc rồi nói: “Em có tiền.”
Quả thật dựa vào nam nữ chính thì càng dễ phát tài.
2 năm qua tôi đã tích góp không ít, chỉ một chiếc dây chuyền thì vẫn mua được.
Thẩm Chu mất một lúc mới hồi âm lại.
Sau mặt cười, anh viết: “Anh tự thiết kế và đặt hàng, trên thế giới chỉ có một chiếc.”
Tôi đột nhiên cảm thấy chiếc dây chuyền trong tay như củ khoai lang nóng.
Nhưng nó thật sự rất đẹp, dù là mặt dây chuyền hay dây chuyền đều đúng gu thẩm mỹ của tôi.
Tôi đang do dự không biết nên trả lời Thẩm Chu thế nào, thì anh đã gọi đến.
Thẩm Chu không biết đang ở đâu, xung quanh nghe có vẻ ồn ào.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Anh dùng giọng điệu lạnh lẽo nói: “Khương Miên, anh đã đăng ký bản quyền thiết kế chiếc dây chuyền này rồi, nếu để anh thấy Nguyễn Đường cũng đeo một chiếc dây chuyền giống như vậy, thì em cứ chờ mà bị anh kiện đi.”
Tôi: “...”
Thẩm Chu lại đổi giọng, “Đây là quà tốt nghiệp anh tặng em, em cũng không thể chuyển cho Nguyễn Đường như vậy chứ.”
“Ông chủ hào phóng, ngài yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ không chuyển cho ai cả.”
Nếu là Thẩm Chu, tôi tin anh thật sự có thể làm được.
Trước khi cúp máy, tôi nói: “Thẩm Chu, em rất thích sợi dây chuyền này, cảm ơn anh.”
Sau đó tôi nghe thấy tiếng Thẩm Chu cười nhẹ trong điện thoại.
“Gọi anh Thẩm Chu.”
(Hoàn chính văn)