Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Một Nghìn Lẻ Một Cách Từ Hôn - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-09-28 07:54:48
Lượt xem: 674

Lục Hỉ cũng không ngại đi đi về về rắc rối, mỗi ngày đều đúng giờ đến doanh trại báo cáo tiến độ của hai người cho ta.

"Tướng quân, hôm nay Thái tử điện hạ và Đại Ngu Công chúa cùng nhau đi dạo hồ Chu Tước."

"Tướng quân, hôm nay Thái tử điện hạ và Đại Ngu Công chúa cùng nhau đi leo núi."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Tướng quân, hôm nay Thái tử điện hạ và Đại Ngu Công chúa cùng nhau đi chùa cầu phúc."

"Tướng quân. . ."

Ta nghe mà càng thêm vui vẻ.

Nếu Lục Hỉ đừng mỗi lần báo cáo tiến độ của bọn họ xong lại thêm vài câu như —

"Tại sao khi đi dạo hồ, Đại Ngu Công chúa lại không ngã xuống hồ nhỉ, rõ ràng Nhị hoàng tử đã đi theo mà, sao lại không làm gì cả."

"Leo núi không phải còn có ý nghĩa khác là ám sát sao? Thái tử điện hạ có biết làm việc không vậy?"

"Không phải yêu nữ kia thật sự đã bỏ bùa Thái tử điện hạ, mê hoặc tâm trí của Thái tử điện hạ đấy chứ."

". . ."

Nếu mọi việc như thế thì càng tốt.

Nhưng ta rộng lượng tha thứ cho sự lải nhải của nàng ấy.

Thậm chí còn uống chút rượu, ăn mừng việc ta sắp thoát khỏi Yến Phong Niên.

Cho đến nửa tháng sau vào ngày Trung thu, ta mới theo lệnh triệu tập của cha ta, trở về thành.

Vừa hay, khi ta vừa từ doanh trại trở về đã chứng kiến cảnh tương tác ngọt ngào của hai người, thậm chí đã đến mức bàn chuyện cưới gả rồi.

Càng thích xem hơn.

9

Người ta đều nói Đại Ngu có nhiều mỹ nữ, câu nói này không hề sai, Ngu Lan Chi là một mỹ nhân tiêu chuẩn.

Mặt trứng ngỗng, mắt to, lông mi dài.

Là kiểu người nữ nhân nhìn thấy cũng phải rung động.

Tuấn nam mỹ nữ đứng cạnh nhau, rất đáng để ngắm nhìn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mot-nghin-le-mot-cach-tu-hon/phan-7.html.]

Ta nấp trên tường của phủ Thái tử, chăm chú nhìn hai người đang cùng uống trà trong sân, vừa thầm đánh giá hai người trong lòng, vừa hy vọng bọn họ có thể thân mật hơn một chút.

Để ta có thể bắt được vài nhược điểm không thể qua cửa kiểm duyệt, tiện để ta có thể đứng trên đỉnh cao đạo đức, chỉ trích Yến Phong Niên không giữ nam đức, sau đó thuận tiện từ hôn với Yến Phong Niên.

Ta nằm trên tường xem được một khắc đồng hồ, cuối cùng hai người cũng nói đến vấn đề chính.

Bắt đầu bàn chuyện cưới gả rồi.

Yến Phong Niên: "Nếu Công chúa thực sự thích cô, cô cũng có thể vì ngươi mà từ hôn với Tiêu Nhược Tuyết trước."

Tốt, rất tốt, đặc biệt tốt, chỉ đợi hắn nói câu này thôi.

Ta phấn khích đến mức xoa tay như ruồi.

Trong lúc ta xoa tay, Ngu Lan Chi ngượng ngùng mỉm cười với Yến Phong Niên, cúi đầu xuống, khung cảnh trông rất đẹp.

Nhưng không hiểu sao, trong lúc ta hơi cạn lời, còn có cảm giác không lành nào đó.

Quả nhiên, giây tiếp theo, trong khi Ngu Lan Chi vẫn chưa kịp tỏ thái độ, Yến Phong Niên đã có một cú "nhưng" chuyển hướng, cảm giác không lành của ta đã trở thành sự thật.

Yến Phong Niên: "Nhưng mà, cô đính hôn với Tiêu Nhược Tuyết, Tiêu gia đã đưa năm vạn lượng vàng làm của hồi môn."

Ta: "?"

Năm vạn lượng vàng ở đâu ra vậy? Tỉnh dậy đi, đó là do ngươi tưởng tượng ra thôi!

Hiển nhiên Yến Phong Niên không muốn tỉnh lại, tiếp tục nói: "Vì vậy, nếu ngươi muốn liên hôn với cô, cô hy vọng Đại Ngu có thể đưa mười thành trì, trăm vạn lượng vàng, ngàn vạn con ngựa làm của hồi môn."

Ta: "!"

Hay lắm, ta không thể không nói là hay lắm.

Yến Phong Niên thật sự dám mở miệng đòi hỏi!

Mở miệng là đòi gần phân nửa giang sơn của Đại Ngu luôn.

Hiển nhiên Ngu Lan Chi đã bị yêu cầu trơ trẽn của Yến Phong Niên làm cho sửng sốt.

Theo phản xạ, nàng ta hỏi lại: "Tại sao Tiêu Nhược Tuyết chỉ cần năm vạn lượng vàng, còn đến ta thì lại là cái giá trên trời này?"

Yến Phong Niên đáp một cách đương nhiên: "Ngươi là người từ xa gả tới, đương nhiên ta phải vì ngươi mà suy nghĩ. Những thứ này đều là ta giúp ngươi đòi nhà mẹ đẻ của ngươi đấy. Như vậy, khi ngươi gả tới Đại Yến mới có chỗ dựa, không phải sao?"

Ngu Lan Chi: ". . ."

Loading...