MỘT TỜ HÔN THƯ - CHƯƠNG 86
Cập nhật lúc: 2024-10-19 13:08:51
Lượt xem: 2,573
Trước khi đi, Kỷ Vân Chi do dự có nên để lại lời nhắn không, nhỡ cha mẹ đến tìm nàng...
Nàng quay đầu nhìn Nguyệt Nha Nhi, rồi quyết tâm không để lại lời nào, cứ thế bước lên xe ngựa.
Lục phủ cách quân doanh khá xa, phải đi xe ngựa rất lâu. Lục Huyền ít nói, Kỷ Vân Chi càng không chủ động bắt chuyện, thời gian trôi qua, không khỏi có chút nhàm chán. Nàng ngồi bên cửa sổ, thỉnh thoảng vén rèm xe nhìn ra ngoài. Chỉ là ngoại ô hoang vắng, không có gì đẹp để xem, thậm chí không có bóng người. Mỗi lần nàng chỉ vén lên nhìn một cái, rồi lại chán nản buông rèm xuống.
Lục Huyền thấy vậy, chủ động mở lời: "Nghe nói nàng đã tìm được một con thiên lý mã cho đệ đệ."
Kỷ Vân Chi gật đầu: "Đúng là đã mua được một con. Chỉ là bây giờ nó đang bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi Hội cuối cùng, hẳn là cũng không có tâm trạng cưỡi ngựa."
"Vậy nàng có muốn cưỡi ngựa không?" Lục Huyền hỏi.
Kỷ Vân Chi có chút bất ngờ, đôi mắt sáng long lanh đảo một vòng, lập tức gật đầu. Nàng vội vàng nói: "Nhị gia sẽ không để thiếp tự mình cưỡi ngựa chứ? Thiếp không dám..."
Lục Huyền mỉm cười, ra lệnh dừng xe.
Hai người xuống xe, Lục Huyền bảo Thanh Sơn cởi một trong ba con ngựa kéo xe ra. Hắn và Kỷ Vân Chi cùng đi đến bên con ngựa.
"Lên trước đi." Lục Huyền nói.
Kỷ Vân Chi nhìn con ngựa trước mặt, không nhúc nhích. Nàng không biết cưỡi ngựa, lần đầu tiên để nàng đạp lên bàn đạp leo lên lưng ngựa cũng chưa chắc đã thành công. Huống chi con ngựa trước mặt là ngựa kéo xe, không có yên, cũng không có bàn đạp.
Lên? Làm sao lên được?
Kỷ Vân Chi quay đầu, cầu cứu nhìn Lục Huyền.
Lục Huyền đang dặn dò Trường Hà và Thanh Sơn trực tiếp đánh xe đến quân doanh, đến trước doanh trại chờ.
Hắn quay đầu lại, thấy đôi mắt trong veo của Kỷ Vân Chi như muốn nói lại thôi, đáng thương nhìn mình.
Lục Huyền tiến lên một bước, một tay ôm lấy eo thon của Kỷ Vân Chi, nhẹ nhàng nhấc lên, đặt nàng ngồi nghiêng trên lưng ngựa.
Kỷ Vân Chi vội vàng đưa tay bám víu, Lục Huyền đã xoay người lên ngựa, hai tay vòng qua người nàng, nắm lấy dây cương. Hai cánh tay hắn vòng trước vòng sau nàng, ngược lại trở thành một bức tường thành an toàn.
Lục Huyền quay đầu ngựa, đi về phía trước.
Thanh Sơn và Trường Hà đứng tại chỗ nhìn theo, Trường Hà cau mày khó hiểu hỏi: "Sao Nhị gia lại đột nhiên muốn cưỡi ngựa? Trước đây Nhị gia đã nói gì nhỉ? Trời lạnh không ngồi xe ngựa mà cưỡi ngựa hứng gió là mấy tên ngốc nghếch thích thể hiện."
Thanh Sơn liếc hắn một cái, hỏi: "Không hiểu?"
"Ngươi hiểu thì nói đi."
"Cưới vợ rồi sẽ hiểu." Thanh Sơn quay người lên xe ngựa.
"Hai chuyện này có liên quan gì sao?" Trường Hà không hiểu ra sao.
"Đi thôi." Thanh Sơn thúc giục.
Trường Hà suy nghĩ một hồi, leo lên xe ngựa, quay lại trừng mắt nhìn Thanh Sơn: "Không đúng, ngươi cũng chưa có vợ mà?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mot-to-hon-thu/chuong-86.html.]
Thanh Sơn xoa xoa tai, không để ý đến hắn.
...
Lưng ngựa nhấp nhô khiến Kỷ Vân Chi hơi căng thẳng, nàng khẽ điều chỉnh tư thế ngồi, hai tay sờ soạng lung tung, muốn tìm thứ gì đó để bám vào cho chắc.
Lục Huyền cúi đầu nhìn nàng, chỉ dùng tay phải nắm dây cương, tay trái buông xuống, vòng qua trước người nàng, ôm lấy eo nàng.
Kỷ Vân Chi cuối cùng cũng biết đặt tay ở đâu, nàng đặt cả hai tay lên cánh tay Lục Huyền, nắm chặt.
"Ngựa chưa chạy, không ngã được đâu." Giọng nói Lục Huyền mang theo ý cười.
Kỷ Vân Chi chớp mắt, dường như mới nhận ra con ngựa này vẫn luôn đi thong thả về phía trước, như đang tản bộ.
Lưng nàng dần thả lỏng.
Lúc này nàng mới cảm nhận được gió tạt vào mặt, nàng tò mò quan sát ven đường. Rõ ràng là cùng một cảnh vật, nhưng lúc này nhìn thấy lại khác hẳn với khi nhìn từ trong xe ngựa.
Lục Huyền đưa tay vén gọn lọn tóc mai bị gió thổi tung của nàng, rồi lại nắm lấy dây cương. Hắn để ngựa tiếp tục đi thong thả như vậy một đoạn, cảm nhận được Kỷ Vân Chi đã hoàn toàn thả lỏng, hắn nói: "Lát nữa sẽ chạy nhanh, nếu không sẽ không đến quân doanh trước khi trời tối. Nếu sợ thì nói một tiếng."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Không sợ ạ." Kỷ Vân Chi nói.
Lục Huyền gật đầu, hai chân dài đột nhiên kẹp bụng ngựa, con tuấn mã thong thả nửa ngày bỗng lao vút đi.
Kỷ Vân Chi bị xóc đến nỗi m.ô.n.g rời khỏi yên ngựa, khi ngồi lại, nàng gần như dùng hết can đảm xoay người trên lưng ngựa, vùi mặt vào lòng Lục Huyền, hai tay ôm chặt eo hắn.
Cánh tay trái của Lục Huyền vẫn ôm lấy nàng, bàn tay to lớn chống đỡ sau lưng nàng.
Qua một lúc lâu, Kỷ Vân Chi mới mở mắt, nàng khẽ động đậy trong lòng Lục Huyền, nhìn ra phía sau hắn, nơi phong cảnh đang lùi lại vun vút.
Lục Huyền khẽ bóp gáy nàng.
Sau đó, khi sắp đến quân doanh, gặp một khu rừng lớn, nếu đi đường cái phải vòng một vòng lớn, Lục Huyền liền trực tiếp cưỡi ngựa vào rừng. Chỉ là trong rừng cây cối rậm rạp, không thích hợp phi nước đại, tốc độ ngựa lại chậm lại.
Kỷ Vân Chi không còn ôm eo Lục Huyền nữa, đã quen với việc cưỡi ngựa nhanh, bây giờ ngựa chậm lại, nàng hoàn toàn không còn vẻ lúng túng ban đầu. Nàng ngồi trước Lục Huyền, chăm chú quan sát những cây cối ven đường.
Xuân về hoa nở, một số cành cây khô đã bắt đầu nảy lộc. Những chồi non xanh biếc điểm xuyết giữa khung cảnh rộng lớn, là sức sống mãnh liệt.
"Tiếng gì vậy? Hình như có tiếng phụ nữ khóc?" Kỷ Vân Chi quay đầu nhìn Lục Huyền.
Lục Huyền đương nhiên cũng nghe thấy.
Ngoài tiếng khóc của phụ nữ, còn có những âm thanh khó nghe khác.
Kỷ Vân Chi rất nhanh cũng nghe ra, nàng xấu hổ mím chặt môi.
Nơi này cách quân doanh không xa, Lục Huyền không khỏi nghĩ đến có người trong doanh trại gây chuyện. Hắn lần theo tiếng động, tiếng vó ngựa cũng làm kinh động đôi nam nữ đang vội vàng mặc quần áo sau bụi cây.