Một Tờ Hưu Thư - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-21 18:53:56
Lượt xem: 1,397
Ta khẽ nhíu mày.
"Trong mắt họ, nữ nhân đáng lẽ không được làm quan, tốt nhất là nên ở nhà sinh con nối dõi." Nàng ấy nói, "Nếu không, vị Thái tử đầu tiên mà phụ hoàng lập, nên là ta, chứ không phải nhị hoàng đệ của ta."
"Nhị hoàng đệ" trong miệng nàng ấy, chắc hẳn là Mẫn Thái tử đã mất sớm.
"Lập đích lập trưởng, trong số các hoàng tử, không có ai chính thống hơn ta."
Đại công chúa nhìn ta chằm chằm.
"Ta chính là đích trưởng tử!"
"Phụ hoàng luôn nói, ta là trưởng nữ, nhị hoàng đệ mới là đích trưởng tử, hừ - theo ta thấy, ta mới là trưởng tử, còn nhị hoàng đệ? Đệ ấy chỉ có thể gọi là đích thứ nam."
"Thiên mệnh, vốn nên thuộc về ta và ngươi. Quyền thế, vốn nên nằm trong tay ta và ngươi."
...
Tay ta từ từ nắm chặt lại.
"Ta không dám nói việc tranh giành ngôi vị Thái tử sẽ thành công trăm phần trăm, nhưng." Đại công chúa nói: "Tất cả nữ quan trong triều, đều là người của ta. Nhà ngoại họ Viên, cũng là người của ta. Các sĩ tử hàn môn, cũng sẽ dựa vào ta."
"-- Vậy còn ngươi, Kiều Uyển?"
Ta hít một hơi thật sâu, nói từng chữ từng chữ: "Nguyện nghe theo sự sai khiến của Đại điện hạ."
Đại công chúa híp mắt, mỉm cười.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ánh mắt nàng ấy thật sự rất sắc bén.
"Chức tiết độ sứ mà họ không cho ngươi vì ngươi là nữ nhân, ta sẽ cho ngươi- đó vốn là thứ thuộc về ngươi."
Ba chữ "tiết độ sứ", đối với mỗi võ tướng, đều có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.
Ta gật đầu, nhưng vẫn muốn hỏi: "Nếu ta không đi theo Điện hạ thì sao?"
"Ta chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Với ngươi, ta nắm chắc phần thắng." Đại công chúa rất thành thật trả lời. "Vì ngươi là người giống ta. Năng lực không hề thua kém ai, tham vọng cũng vậy."
Đại công chúa bưng chén trà lên. "Kiều Uyển, ta kính ngươi một chén."
Cuối cùng Bùi Cảnh cũng viết hưu thư.
Chuyện của ta và Đại công chúa, ta không định giấu hắn.
Bùi Cảnh im lặng bưng đến một bát cháo hạt sen, ta nếm thử, vị ngọt gắt, nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mot-to-huu-thu/chuong-10.html.]
"Ngọt quá, tay nghề của Triệu ma ma kém đi nhiều vậy sao?"
Bùi Cảnh khẽ nói: "Là ta nấu. Nấu rất lâu."
Ta nhướng mày nhìn hắn, đẩy bát sang một bên.
"Bây giờ nàng là người của Đại công chúa rồi." Hắn cụp mắt xuống, không nhìn ra cảm xúc gì, "Tranh giành ngôi vị Thái tử rất nguy hiểm, nếu nàng tham gia vào, khó tránh khỏi..."
"Ta đều biết." Ta ngắt lời hắn.
"Khi nào thì hòa ly?"
Bùi Cảnh ngơ ngác nhìn ta vài giây, giọng nói chua xót: "... Không hòa ly không được sao?"
Ta suy nghĩ một chút: "Cũng được. Vậy ta sẽ tự ý rời khỏi nhà ngươi."
Lông mi Bùi Cảnh khẽ run, hắn cúi đầu xuống, không nói nữa.
Đại công chúa giao cho ta một chức vụ trong quân, hai tháng nữa sẽ xuất quân.
Đánh trận là sở trường của ta, chỉ là đã lâu rồi không ra chiến trường, tuy chưa từng bỏ bê luyện tập, nhưng vẫn sợ tay nghề kém đi.
Tiểu Hạc cùng ta luyện tập vài ngày.
Một khi đã cầm kiếm, ta lại như cá gặp nước.
Khi luyện kiếm, luôn có một bóng người lảng vảng bên cạnh sân tập, nhìn chúng ta.
Là Bùi Cảnh.
Hắn cũng không lên tiếng, không làm ầm ĩ, chỉ lặng lẽ nhìn, vẻ mặt rất phức tạp.
Kết thúc một chiêu kiếm, ta nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt Bùi Cảnh.
Hắn mở miệng, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì.
Bàn tay buông thõng bên người hắn run rẩy dữ dội.
Ta nghĩ, đối với hắn, đây cũng là một sự tàn nhẫn.
Vì vậy ta đổi địa điểm luyện kiếm.
“Là ta có lỗi với nàng." Bùi Cảnh dường như muốn cười khổ, khóe miệng giật giật. "Bây giờ nghĩ lại, ta trước kia thật sự là một tên khốn nạn."
"Nói nữa cũng vô ích thôi."