Mùa hè năm ấy - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:35:00
Lượt xem: 1,316
2
Giờ nghỉ trưa.
“Đổi chỗ với tôi.”
Giang Thuật quay lại, những ngón tay dài gõ nhẹ trên bàn của tôi.
“Ồ, được thôi.”
Tôi cầm bài kiểm tra, tự giác ngồi lên phía trước của anh ấy.
Gần đây, anh ấy có hứng thú với bạn cùng bàn của tôi là Từ Thiến, cứ đến giờ nghỉ là muốn tôi đổi chỗ.
“Giờ tán tỉnh của Giang ca lại đến rồi.”
“Tự mình tán gái, còn bắt bạn gái cũ canh chừng, thật sự đỉnh đấy.”
“Sao con gái đều như dính độc của cậu ta thế nhỉ?”
……
Các bạn xung quanh bắt đầu trêu chọc, nhưng tôi đã miễn dịch với những lời ấy từ lâu.
Nửa phút sau, bên tai vang lên tiếng cười đùa của anh ấy và Từ Thiến, lưng tôi căng cứng.
“Đừng hôn…”
“Một chút thôi…”
Nghe được một nửa, lưng tôi bị ai đó chọc, nhưng tôi không dám quay lại.
“Nhìn giúp tôi xem có giáo viên không.”
Giọng anh lạnh lùng, như một mệnh lệnh.
Tim tôi chùng xuống tận đáy.
Khi yêu nhau, anh ấy nhẹ nhàng dỗ dành tôi: “San San, nụ hôn đầu của anh là dành cho em, em không được hôn ai khác nữa.”
Giờ đây, anh ấy lại hôn người khác, mà không chỉ một lần.
Nghĩ đến điều đó, tôi bỗng thấy chán nản.
Cuối cùng chỉ thốt ra một chữ: “Được.”
Giờ nghỉ trưa một tiếng rưỡi, tôi không làm nổi một bài toán đơn giản nào.
3
Khi giáo viên xuất hiện ở cửa sổ, thần kinh tôi căng lên.
“Giang Thuật.” Tôi đưa tay ra sau, đẩy anh ấy, hạ giọng nhắc: “Giáo viên chủ nhiệm.”
Tôi đẩy một cái, không thấy động tĩnh, phía sau vẫn ồn ào.
Tôi có chút lo lắng.
Lại đưa tay đẩy thêm một cái: “Giáo viên tới rồi.”
Giây tiếp theo ——
Một cậu bạn với mái tóc rối bù từ đống sách cao ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen như mực đầy vẻ cáu kỉnh.
“Ồn c.h.ế.t đi được!”
Giọng nói của cậu ấy trầm khàn, mang theo chút bực dọc khi vừa tỉnh ngủ, làm tôi sợ đến không dám mở miệng.
Cậu ấy tên là Lục Dã, bạn cùng bàn của Giang Thuật, cũng là học sinh mới chuyển đến.
Lúc mới tới, trên đầu và chân cậu ấy đều quấn băng.
Nghe nói cậu ấy bị buộc phải chuyển trường do gây thương tích cho người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-he-nam-ay/chuong-1.html.]
Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi vậy.
“Xin lỗi…”
Tôi sợ đến mức răng va vào nhau, cuối cùng cẩn thận lấy áo khoác đồng phục phủ lên đầu cậu, ra hiệu cho cậu tiếp tục ngủ.
Giây tiếp theo…
Giáo viên chủ nhiệm mở cửa bước vào.
Thấy thầy sắp đi về phía mình, tôi lo bị phát hiện đổi chỗ nên lo đến mức toát mồ hôi, phản ứng đầu tiên là trốn.
Trong cơn hỗn loạn, đầu tôi bỗng dưng ngớ ngẩn, liền kéo áo khoác của Lục Dã lên, chui vào, giả vờ ngủ.
Cảm nhận được có sự động đậy, cậu ấy bất ngờ quay đầu lại.
Kế tiếp là cảnh tôi và cậu ấy nằm đối diện nhau dưới lớp áo đồng phục.
Trong bóng tối, lông mi của cậu chạm vào đầu mũi tôi…
Tôi thấy đôi mắt đen sáng của cậu ấy, trái tim bỗng đập rộn ràng.
“Làm gì vậy?” Giọng của cậu rất khẽ, mang theo chút bỡn cợt.
Khoảng cách quá gần, hơi thở của cậu ấy phả lên mặt tôi.
“Suỵt…” Tôi nhỏ giọng cầu xin cậu.
Vì tôi nghe thấy tiếng bước chân của giáo viên.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cậu ấy không nói gì nữa.
Chừng một phút sau, tiếng bước chân của giáo viên dừng lại ở cửa lớp.
Lúc này tôi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định nhấc áo khoác ra ngoài thì tay đã bị cậu ấy nắm lấy.
Tôi giật mình.
“Bỏ tay ra, cậu nắm chặt làm tôi thấy khó chịu.” Tôi nói giọng run run.
Cậu ấy bỗng bật cười, nụ cười yêu nghiệt: “Ồ, thế làm sao cho cậu thoải mái?”
4
“Cậu!” Tôi xấu hổ và tức giận, trong cơn kích động, cắn cậu ấy một cái.
Cậu ấy chửi thề một tiếng, buông tôi ra, nhìn chằm chằm vào dấu răng trên cổ tay: “Cậu là chó à?”
“Là cậu làm tôi đau trước.”
Trên cổ tay trắng của cậu ấy, dấu răng của tôi hiện rõ một cách quá mức, khiến tôi không còn tự tin.
“Hừ.” Cậu cười lạnh một tiếng: “Vậy ai là người chui vào áo khoác của tôi, có ý đồ bất chính chứ?”
Tôi cảm thấy mình sai nên không dám nói gì thêm.
Vừa tức giận vừa uất ức, tôi đứng dậy, đổi chỗ lại với Giang Thuật.
Cả ngày sau đó tôi không nói gì.
Lúc tan học, Giang Thuật kéo tôi lại.
Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng: “Ngu San San, em thiếu đàn ông đến phát điên rồi hay sao mà áo khoác ai cũng chui vào thế?”
“Cậu ta chỉ là một tên côn đồ, sao em lại trêu chọc cậu ta?”
Anh ấy chỉ vào mũi tôi mà mắng với tư thế cao ngạo.
“Liên quan gì đến anh?” Tôi hờn dỗi hất tay anh ra, một mình đeo cặp đi thẳng.
Đến góc khuất, tôi thấy Lục Dã chống nạng, ngậm điếu thuốc, đứng cùng một nhóm học sinh cá biệt khác trong trường.