Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mùa hè năm ấy - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-11-01 08:39:29
Lượt xem: 1,057

17

 

Tôi bình thản ngồi làm bài tập.

 

Lục Dã cứ nhìn tôi chằm chằm mà không nói gì, không biết đang nghĩ gì.

 

“Cậu đi nói với giáo viên chủ nhiệm hả?” Cậu ấy trầm ngâm nhìn tôi.

 

“Ừ.”

 

“Sao vậy?” Tôi quay lại nhìn cậu ấy.

 

“Không sao… chỉ là cảm giác như con gái đã lớn vậy.” Cậu ấy đột nhiên cười.

 

Đây là kiểu ví von gì thế chứ.

 

Tôi lại yên lặng nghe giảng, làm bài tập, mọi thứ dường như không thay đổi, nhưng lại như đã thay đổi.

 

“Cậu không ngủ à?” Quay lại, cậu ấy vẫn nhìn tôi, khiến tôi hơi không tự nhiên.

 

Nhớ đến lúc nãy khi tôi nói dối cậu ấy là bạn trai, dù cậu ấy không nói gì, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng.

 

“Ngủ không được.”

 

“Vậy cậu muốn làm bài tập không?”

 

“Không muốn.”

 

“Hay là ăn gì đó nhé?”

 

“Không đói.”

 

Tôi thở dài: “Vậy rốt cuộc cậu muốn làm gì? Không thể cứ nhìn tôi mãi thế được.”

 

“Cậu…”

 

“Sao?”

 

“Mặt cậu đỏ quá đó, bạn cùng bàn à.” Cậu ấy cười, chỉ vào má tôi.

 

“Thật không?” Tôi đưa tay sờ má, quả nhiên, nóng rát…

 

“Cậu thích tôi rồi phải không, bạn cùng bàn…” Cậu ấy kéo dài giọng, chân nhẹ đá vào ghế tôi.

 

Tôi: !

 

Tim đập thình thịch.

 

Tôi không dám nói gì, càng không dám nhìn cậu ấy, chỉ cúi đầu làm bài.

 

Nhưng cậu ấy không chịu buông tha, nghiêng cả người về phía tôi, cúi xuống nhìn mặt tôi.

 

Khoảng cách giữa chúng tôi quá gần, thật là c.h.ế.t người, mặt tôi đã đỏ bừng và bắt đầu khó thở.

 

“Nói gì đi chứ, cậu câm à.”

 

Cậu ấy có vẻ như chỉ cần tôi không đáp lại thì sẽ cứ trêu mãi không ngừng.

 

“Lục Dã!” Tôi rụt cổ lại, cố kéo giãn khoảng cách với cậu ấy: “Cậu có thể đừng trêu tôi nữa không?”

 

“Ồ, nhát gan vậy sao?” Cuối cùng cậu ấy cũng lùi lại: “Vừa nãy ai nói tôi là bạn trai của cậu, gan đâu nhỏ thế?”

 

Tôi á khẩu.

 

Khi ấy tôi chỉ hành động theo cảm xúc, thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

 

“Trước kỳ thi đại học, tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương đâu.” Tôi lấy hết can đảm nói.

 

“Được thôi…” Cậu ấy khẽ hừ một tiếng: “Học sinh hư không làm phiền học sinh ngoan học nữa.”

 

Vài người bạn của cậu ấy đến tìm chơi.

 

“Lục ca đừng ngủ, tụi này đến chơi bài đây.”

 

Đúng vậy, mỗi chiều vào giờ này họ đều đến chơi bài, và tôi thường nhường chỗ cho họ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-he-nam-ay/chuong-10.html.]

“Không chơi.” Cậu ấy từ chối thẳng.

 

“Sao thế?”

 

“Không thấy bạn cùng bàn tôi đang học à?” Cậu ấy nhìn về phía tôi.

 

Tôi: ……

 

“Không sao đâu, các cậu cứ chơi đi.” Tôi định đứng lên nhường chỗ.

 

“Ngồi xuống.” Cậu ấy kéo tôi lại, giọng như ra lệnh.

 

Mấy nam sinh ngạc nhiên nhìn Lục Dã, rồi lại nhìn tôi, ngẩn ngơ.

 

“Vậy chơi Liên Quân nhé?” Một người đề nghị.

 

“Không chơi.”

 

“Game cũng không chơi? Cậu thanh tịnh như vậy từ bao giờ thế?”

 

“Đúng đấy, Lục ca, cậu hôm nay bị trúng tà à? Sao cứ cười suốt thế?”

 

“Biến đi!” Lục Dã giơ chân đạp họ một cái.

 

“Lục ca, cậu với bạn cùng bàn thì nhẹ nhàng, còn với tụi này thì tàn bạo.” Một người vờ rên đau.

 

“Tôi cũng nghĩ vậy, kiếp sau chắc tôi chuyển giới thành con gái luôn.”

 

“Chuyển cũng vô ích, cậu phải có khuôn mặt giống bạn cùng bàn của cậu ấy cơ.”

 

Nghe họ đùa, tôi chỉ cúi đầu không nói, nhưng mặt mỗi lúc càng đỏ, tim cũng đập thình thịch.

 

Cuối cùng, mấy người bạn của Lục Dã cũng bị cậu ấy đuổi đi.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

“Đừng bận tâm đến họ, toàn nói linh tinh thôi.”

 

“Ừ.”

 

Thực ra tôi không dám nói với cậu ấy rằng tôi khá thích những người bạn của cậu ấy, cũng rất thích nhìn họ đùa giỡn.

 

Cậu ấy có những người bạn chơi đùa vui vẻ như vậy, trong lòng tôi thấy ghen tị.

 

Và dù là điều gì về cậu ấy, tôi cũng không thể ghét nổi.

 

18

 

Còn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, giáo viên tiếng Anh đã sắp xếp một buổi học vui đặc biệt.

 

Đổi quà tốt nghiệp: Mỗi người chuẩn bị một món quà nhỏ, đánh số rồi từng người lên bốc ngẫu nhiên.

 

Tôi nghĩ cả tuần mà không biết tặng gì.

 

Cuối cùng tôi mua một tấm thiệp và viết một lá thư tay cho buổi tốt nghiệp.

 

Hẳn năm trang, tôi viết cả đêm, lật giở vài quyển sách, dùng hết mọi câu nói truyền cảm hứng có thể.

 

Lúc chuẩn bị bốc quà, tôi hỏi Lục Dã: “Cậu chuẩn bị món quà gì vậy?”

 

“Không nói đâu.”

 

“Thôi được, tôi chuẩn bị một lá thư.”

 

Cậu ấy liếc qua, mặt có chút khó chịu, “Đây mà là thư sao, đúng hơn là thư tình ấy.”

 

“Hả? Không, tôi chép từ trên mạng đấy.” Tôi giải thích.

 

“Chữ đẹp thế này, còn viết năm trang, cậu sợ người khác không thích mình à?” Cậu ấy bỗng dưng có vẻ hơi giận.

 

“Không được tặng cái này.” Giọng cậu ấy lạnh lùng.

 

“Tại sao? Cậu thấy món quà này không tốt sao?”

 

Cậu ấy thở dài, vẻ mặt nghiêm túc: “Chẳng ai thích đâu, cứ mua bừa một tấm thiệp tốt nghiệp, còn cái này tôi vứt giúp cậu.”

 

“Hả?”

Loading...