Mùa hè năm ấy - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:41:44
Lượt xem: 618
Buổi tối, tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định xin lỗi cậu ấy trên QQ.
Tôi nói rõ với cậu rằng, tôi rất cảm ơn cậu đã vì tôi mà ra mặt, tôi vẫn luôn trân trọng cậu, hôm qua tôi chỉ vì lo lắng cho cậu, sợ cậu bị thương nên mới nói mấy lời khó nghe đó, khuyên cậu hãy tập trung cho kỳ thi đại học, để chúng ta cùng nhau vào đại học.
Tôi chỉnh sửa tin nhắn nhiều lần, cuối cùng cũng gửi đi.
Tôi mong ngóng cậu hồi âm.
Kết quả là ngày thứ nhất, thứ hai, thứ ba…
Vẫn không có hồi âm.
Tôi cảm thấy rất buồn, không biết phải nói với ai.
Cậu không trả lời, tôi rất hoang mang.
Tôi chìm vào suy nghĩ không ngừng, tự hỏi tại sao cậu ấy lại không thèm để ý đến tôi nữa.
Ban đầu, tôi chỉ xin lỗi cậu.
Sau đó, tôi sợ cậu thấy phiền, nên bắt đầu gửi cho cậu các ghi chú mà tôi đã làm, mượn cớ để nói vài câu.
Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều không được đáp lại.
Tôi buồn không chịu nổi.
Cho đến một ngày, QQ của cậu ấy gửi đến một tấm ảnh, là những hình ảnh khó nói. Lúc ấy tôi mới đột nhiên nhận ra—
Tài khoản của cậu ấy bị hack rồi.
Tôi gọi điện cho cậu, muốn báo rằng tài khoản bị hack.
Người nghe máy là bố cậu ấy.
“San San à?” Giọng ông ấy trầm ổn: “Là thế này, gần đây trường Lục Dã đang học có quy định quản lý nghiêm ngặt, không được mang điện thoại, phải đợi thi xong mới được dùng.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền ạ.” Tôi vội vàng cúp máy.
Ngắt máy xong, tôi mới nhận ra, sao bố cậu ấy lại biết tên tôi?
Suy nghĩ một lúc lâu, tôi tự nhủ có lẽ là cậu ấy đã lưu tên tôi trong danh bạ thôi.
Đúng là tôi nghĩ nhiều rồi.
Tôi không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Đợi thi xong đã.
Tôi tập trung ôn thi cho kỳ thi đại học.
24
Tối hôm kết thúc kỳ thi đại học, tôi định sẽ tỏ tình với Lục Dã. Nhưng Giang Thuật đột nhiên tìm đến tôi.
"Về sau đừng tìm Lục Dã nữa." anh thở dài.
"Giang Thuật, bây giờ anh là anh trai tôi, xin hãy tự trọng." Tôi chẳng thèm để ý đến anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-he-nam-ay/chuong-15.html.]
Anh nắm lấy tay tôi, rồi đưa cho tôi xem một đoạn tin nhắn QQ.
LuY: "San San, sau này làm phiền cậu chăm sóc cô ấy nhé."
Giang Thuật: "Ý cậu là gì?"
LuY: "Còn có thể có ý gì nữa, tôi bên này đã có bạn gái rồi."
Giang Thuật: "Cậu không thấy mình thật tồi tệ sao?"
LuY: "Không còn cách nào khác. Cậu đợi cô ấy thi xong rồi hẵng nói cho cô ấy biết, để cô ấy thi cho tốt, chúc cô ấy tiền đồ xán lạn thay tôi. Bảo cô ấy đừng liên lạc với tôi nữa, thật phiền phức."
Tôi không thể đọc tiếp... Đầu óc trống rỗng, tê dại, cả người run rẩy.
Nước mắt lăn dài, tôi chạy vụt ra ngoài.
Tôi không biết mình đang đi đâu, cũng không biết phía trước có gặp phải kẻ xấu nào không. Tôi thậm chí nghĩ, nếu gặp kẻ xấu thì sao chứ? Còn gì có thể khiến tôi đau đớn hơn là việc cậu ấy nói đừng liên lạc với cậu ấy, cậu ấy thấy tôi phiền?
Không gì cả.
Nếu gặp phải kẻ xấu, liệu chàng trai nhiệt huyết trong giấc mơ của tôi có xuất hiện, ôm tôi an ủi "Đừng sợ, có tôi đây", rồi đánh tan bọn họ không?
Tôi đã đi qua vô số con phố, phố xá tấp nập những học sinh vừa thi xong đang tưng bừng vui vẻ. Họ cười đùa, hét vang, tận hưởng cái nhiệt huyết cuối cùng của năm lớp 12...
Còn tôi, một mình, thất thểu, tìm kiếm hình bóng của cậu ấy ở mọi góc đường.
Cuối cùng, khi đã không còn sức đi nữa, tôi dừng lại bên bức tường trường học.
Đây là bức tường mà cậu ấy đã trèo qua không biết bao nhiêu lần. Có ai đó đã kê thêm vài viên gạch ở dưới, sơn tường chỗ bị người ta dẫm lên đã tróc gần hết.
Mà phần lớn công trạng ấy là của Lục Dã.
Tôi đưa tay chạm vào bức tường, tưởng tượng bóng hình cậu ấy mỗi lần trèo qua, cố tìm kiếm chút dấu vết của cậu ấy để lại.
Nhưng bức tường lạnh lẽo, không chút hơi ấm nào.
Tường vẫn ở đây, còn cậu ấy thì không.
Chàng trai nhiệt huyết của cuộc đời tôi đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Ngay lúc ấy, tôi dựa vào tường mà khóc nức nở.
Kỳ lớp 12 của tôi đã kết thúc, tuổi trẻ của tôi đã kết thúc.
Sự nhiệt huyết, ngây ngô, nồng nhiệt của tôi, tất cả đều chấm dứt...
25
Sau sự việc ấy, tôi như đã c.h.ế.t một lần.
Tôi chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì.
Rồi chỉ còn lại cảm giác trống rỗng khi dự đoán điểm, điền nguyện vọng, chờ thông báo.
Tưởng rằng tình cảm thất tình khó vượt qua ấy, những đau khổ, nghẹt thở, cảm giác sụp đổ ấy sẽ theo tôi mãi, nhưng nhờ sự vô tình của cậu ấy, thời gian trôi qua, tất cả dần chỉ còn là một nỗi đau nhè nhẹ, không còn có thể g.i.ế.c c.h.ế.t tôi nữa.
Thậm chí khi ai đó nhắc đến cái tên Lục Dã, tôi cũng có thể miễn cưỡng mỉm cười.