Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mùa hè năm ấy - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:35:58
Lượt xem: 1,322

“Không hành, không tỏi, chỉ cần dầu ớt, cảm ơn.” Tôi dặn dò cô bán hàng.

 

“Yêu cầu thế này, khó tính quá nhỉ?” Cô ấy lẩm bẩm một câu.

 

Tôi chỉ cười.

 

Tôi chạy về lớp nhanh nhất có thể, kết quả là, anh ấy và bạn cùng bàn của tôi đang nằm ngủ trên bàn.

 

Hai người nắm tay nhau, đầu còn phủ áo khoác của tôi.

 

Tôi đặt hộp mì vào ngăn bàn.

 

Vừa làm bài được một lúc thì phía sau bỗng có tiếng động.

 

Anh ấy chưa ngủ sao?

 

Tôi vừa quay người, định đưa mì cho anh ấy ——

 

“Cô ta ấy à, tự đưa đến tận cửa, nói thật cũng bình thường thôi.”

 

“Còn lùn, hôn đến mỏi cả cổ.”

 

“Vẫn thích hôn cậu hơn, cậu thơm quá…”

 

……

 

Tim tôi như bị xé toạc.

 

Tôi ngồi ngây người, toàn thân bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

 

Ngay cả khi Giang Thuật và Từ Thiến chui ra từ áo khoác, nhìn tôi, tôi cũng chẳng có phản ứng gì.

 

“San San.” Từ Thiến nhìn tôi với chút thương cảm.

 

Tôi nhanh chóng quay đi, lấy hộp mì từ ngăn bàn đưa về phía sau: “Mì của anh đây.”

 

Khi mùi thơm của mì bốc lên từ phía sau, tôi bất ngờ rơi nước mắt.

 

Trong khi tôi hạnh phúc trao nụ hôn đầu cho anh ấy, hy vọng anh ấy trân trọng tình cảm này.

 

Trong khi tôi ghi nhớ mọi sở thích của anh ấy, trên đường về sợ mì nguội, còn sợ anh ấy đau dạ dày.

 

Trong khi tôi vừa sợ anh ấy làm khó mình, vừa tự làm tổn thương chính mình…

 

Anh ấy ôm một cô gái khác, nói xấu về tôi.

 

Lúc này đây, tôi thực sự không tìm được từ nào để diễn tả bản thân mình.

 

Tôi thật hèn mọn.

 

7

 

Tôi lau nước mắt, bắt đầu làm bài tập.

 

Nhưng những chữ trên bài tập bị lem hết, tôi tức tối ném bút, không biết nên làm gì.

 

Buổi chiều khi vào lớp, tôi ngồi thẫn thờ.

 

Lục Dã chống nạng, khập khiễng trở lại, đứng trên bục giảng. Giáo viên chủ nhiệm theo sau cậu ấy.

 

Rồi, trước cả lớp, cậu ấy bắt đầu đọc bản kiểm điểm với giọng điệu cợt nhả.

 

“Tóm lại một câu, đừng hút thuốc, đừng học tôi đánh nhau, còn nếu muốn đánh nhau với tôi, chỉ cần chịu đòn được, cũng được thôi.”

 

Văn phong ngổ ngáo của cậu ấy khiến cả lớp cười ầm lên.

 

Giáo viên chủ nhiệm tức đến nỗi gần bốc khói, muốn cậu ấy ngậm miệng lại ngay lập tức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-he-nam-ay/chuong-3.html.]

 

Lục Dã chọc tức giáo viên chủ nhiệm, bị chuyển xuống ngồi ở hàng cuối lớp.

 

8

 

Lục Dã thật sự bị chuyển xuống ngồi ở hàng cuối lớp.

 

Trước đó cậu ấy nhìn tôi, cười một cái đầy vẻ bất cần đời.

 

Không hiểu sao, trái tim tôi khẽ run lên.

 

Giờ học toán, thầy giáo viết một đề bài khó lên bảng, tôi cắn bút nghĩ mãi không ra cách giải.

 

Đúng lúc đó, một tờ giấy nhỏ được chuyền đến từ phía sau.

 

Trên giấy là đáp án bài toán vừa rồi, nét chữ nguệch ngoạc nhưng rất đẹp.

 

Tôi quay lại, thấy Lục Dã đang dựa vào ghế, nhắm mắt như đang ngủ.

 

Có lẽ cậu ấy đã chép đáp án từ lúc nào đó và đưa cho tôi.

 

Lúc ấy, tôi cảm thấy hơi ấm áp.

 

Ra về, cậu ấy lững thững đi sau lưng tôi, vẫn dáng vẻ lười nhác và có chút bất cần.

 

“Đáp án bài toán vừa rồi là cậu đưa tôi sao?”

 

Cậu ấy cười khẩy, “Không phải tôi thì ai? Cậu nghĩ mình tự nghĩ ra được chắc?”

 

Tôi hơi ngượng ngùng, “Cảm ơn cậu.”

 

“Không có gì. Chỉ là không muốn thấy cậu ngốc nghếch đến mức đơ cả người trước bài toán đó.”

 

Câu nói của cậu ấy, nghe có vẻ châm chọc nhưng lại không khiến tôi khó chịu chút nào.

 

Từ đó, mỗi khi có bài khó, cậu ấy sẽ ném cho tôi một tờ giấy nhỏ với đáp án.

 

Tôi dần dần quen với việc ấy, thậm chí mỗi khi gặp bài khó, tôi đều bất giác quay lại, chờ đợi tờ giấy từ phía sau.

 

“Bạn học Lục Dã sau khi suy nghĩ kỹ, đã nói rằng từ giờ sẽ cải tà quy chính, chăm chỉ học tập. Ai muốn ngồi cùng bàn với bạn ấy để giúp đỡ nào?”

 

Mấy bạn nam trong lớp đều cúi đầu thật thấp.

 

Còn các bạn nữ thì ai nấy đều phấn khích, nhưng cuối cùng lại bị ánh mắt của Lục Dã dọa cho lui.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào lưng của Giang Thuật, trái tim vẫn còn đau.

 

Chỉ cần nghĩ đến việc bất kỳ bạn nữ nào ngồi cùng bàn với anh đều sẽ bị anh tán tỉnh, tôi cảm thấy tuyệt vọng.

 

Rồi trong phút bốc đồng, tôi giơ tay lên.

 

Mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.

 

Giang Thuật thì nhíu mày nhìn tôi.

 

“Em không đồng ý.” Lục Dã liếc tôi một cái, thẳng thừng từ chối.

 

Tôi lúng túng, không biết nên hạ tay xuống hay để nguyên.

 

“Cậu còn từ chối được à? Ở đây cậu không có quyền chọn lựa.” Giáo viên chủ nhiệm lườm cậu ấy.

 

“Thầy…” Cậu ấy kéo dài âm cuối: “Em đâu phải tội phạm.”

 

“Ở chỗ tôi thì cậu là vậy đấy.” Giáo viên chủ nhiệm nổi cáu, ném phấn vào cậu ấy: “Hút thuốc, trốn học, đánh nhau, cậu nói xem cậu có lý do gì để từ chối?”

 

Lục Dã không nói gì, liếc tôi một cái, thản nhiên nói: “Cậu ấy làm em mất giấc ngủ.”

 

Cả lớp cười ồ lên.

Loading...