Mùa hè năm ấy - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:37:50
Lượt xem: 1,222
Lục Dã thấy tôi mặt mày khó chịu, im lặng đi nhiều.
“Giúp tôi làm bài tập nhé?”
Tôi không quan tâm, cầm lấy bài của cậu, viết vội rồi đưa lại.
“Mượn bút chì chút.”
Tôi cũng ném bút cho cậu ấy.
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
Tôi đứng dậy, nhường đường cho cậu ấy ngay.
Cậu nhìn tôi một cái: “Giờ tôi lại không muốn đi nữa.”
Tôi im lặng ngồi lại, tiếp tục làm bài.
“Ngu San San, cậu nổi cáu gì vậy?” Cuối cùng cậu ấy cũng phát bực.
“Vậy sao cậu biết là hiểu lầm, mà vẫn để họ hiểu lầm tôi là bạn gái?”
Tôi quay lại, nhìn thẳng vào cậu ấy, môi run lên.
Cậu ấy nhìn tôi, không nói gì.
Giây tiếp theo, cậu đứng dậy, đi đến chỗ cô bạn kia.
“Cậu tên gì?” Cậu hỏi.
“Tôi… tôi tên là Ngô Kiều.” Cô gái có vẻ bị dọa sợ.
“Được rồi, tôi sẽ nhớ cậu.” Cậu ấy chống tay lên bàn của cô, buộc cô nhìn thẳng vào mình: “Thích bàn luận chuyện của tôi như vậy, là thích tôi à?”
“Tôi…” Mặt cô gái đỏ bừng, ngượng ngùng nhưng vẫn không nhịn được hỏi nhỏ: “Có được không?”
“Xin lỗi, bát tự chúng ta không hợp nhau.”
Cậu ấy đứng thẳng người, lạnh lùng nói, “Ngoan, sau này đừng để tôi nghe thêm tin đồn nào về tôi và bạn cùng bàn của tôi, hiểu chưa?”
“Cậu…”
Cô gái cảm thấy bị sỉ nhục, lườm tôi một cái, rồi khóc lóc chạy ra ngoài.
Thực lòng mà nói, dù tôi có chút thương cảm cho cô ấy, nhưng nhiều hơn là cảm thấy hả dạ.
Xong xuôi, cậu ấy ung dung quay lại chỗ ngồi.
“Muốn ngồi thì ngồi, không muốn ngồi thì tự đổi chỗ, tôi, Lục Dã, không chiều chuộng ai.”
Nói xong, cậu ấy bực bội nằm xuống ngủ.
Có thể thấy cậu ấy đã tức giận, tôi cũng không dám chọc cậu thêm.
Cả buổi tối chúng tôi không nói với nhau câu nào.
Đến lúc kết thúc buổi tự học, cậu ấy bật dậy, không ngoái lại mà rời khỏi lớp.
Chắc cậu ấy cũng ghét tôi lắm.
Tôi thu dọn sách vở chậm rãi rồi bước ra khỏi lớp.
12
Đến cổng trường, tôi phát hiện mình quên mang thẻ ra vào.
Hỏng rồi!
Tôi đành quay lại lớp học tìm.
Hành lang đã vắng tanh, các phòng học đều tắt đèn.
Tôi dùng đèn pin điện thoại, đi lên cầu thang.
Nghe tiếng gió thổi cửa phòng học phát ra âm thanh kẽo kẹt, tôi sợ đến mức không dám thở mạnh.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một dòng ấm chảy ra dưới người. Tôi sững người.
Kinh nguyệt tới, và lần này còn ồ ạt hơn bình thường…
Dù sợ đến mức muốn phát khóc, tôi vẫn cố cứng rắn đi vào nhà vệ sinh tầng hai.
Vừa vào mới nhớ đèn ở đây đã hỏng từ lâu.
Nhưng không còn lựa chọn nào khác, tôi cố gắng mò mẫm, lấy từ trong túi ra một miếng băng vệ sinh. Đúng lúc ấy ——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-he-nam-ay/chuong-6.html.]
Tôi nghe thấy có người đẩy cửa vào.
Sao lại có người ở đây nữa?
“Bạn học, có người trong này, đèn ở đây hỏng, bạn đừng sợ nhé.”
Tôi nhỏ giọng nhắc, sợ mình làm ai đó hoảng.
Nhưng người đó không đáp.
Rồi tôi nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh bị khóa trái.
Động tác của tôi khựng lại, có cảm giác không lành.
Khi tôi chạy ra, một nam sinh đã chắn trước mặt.
Cậu ta ngậm điếu thuốc, trên người xăm một con rồng, tay cầm một cây gậy, lắc đèn pin điện thoại, phía sau còn mấy bóng người mà tôi không rõ mặt.
“Ngu San San đúng không?”
“Không phải!”
Cảm nhận được nguy hiểm, tôi liền lùi vào gian vệ sinh.
Chưa kịp khóa cửa, cửa đã bị mở ra.
Cậu ta túm tóc tôi, kéo mạnh khiến tôi ngã xuống sàn, đau đến điếng người.
Có kẻ đến đè tôi xuống, ép tôi quỳ, bật đèn flash chụp hình.
“Biết mình sai ở đâu chưa?” Cậu ta vung tay tát một cái.
“Tôi còn chẳng biết các cậu là ai.” Tôi cắn răng, cố nhịn không khóc.
“Biết Lục Dã chứ, con ranh. Nó che chở cho mày còn gì? Nó đâu rồi?”
Lục Dã?!
Trong lòng tôi phần nào hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong căn nhà vệ sinh này, có gào thét cũng vô ích.
Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng.
“Bố Lục của mày đây rồi!” Một giọng nói chói tai phá tan sự im lặng, cửa bị đạp mạnh mở tung.
“Lục Dã…” Tôi bật khóc ngay lập tức.
“Vào trong, khóa cửa lại, cho tôi hai phút.” Lục Dã bước tới, nhíu mày, đưa tôi vào gian vệ sinh, ánh mắt đầy sát khí.
“Tao xem chúng mày còn muốn sống hay không.” Để lại lời đó, cậu ấy lập tức lao vào đám người.
Cửa ngăn cách tôi với bên ngoài, tôi chỉ nghe thấy tiếng hét thảm và tiếng va đập mạnh vào cửa.
Mỗi lần nghe thấy, tôi lại sợ hãi đến mức bật khóc không thành tiếng.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
“Là tôi đây.” Giọng cậu ấy hạ thấp.
Tôi mới dám mở cửa.
Nhìn thấy tôi, cậu ấy ngẩn người một lúc, có lẽ vì tôi trông thật thảm hại.
“Muộn thế này còn về lớp làm gì?”
“Tôi quay lại lấy thẻ ra vào.” Tôi sụt sịt mũi, cảm thấy vô cùng xấu hổ khi bị cậu ấy thấy bộ dạng này.
“Cậu biết một mình quay lại lớp như thế này rất nguy hiểm không?” Cậu ấy thở dài: “Nếu tôi không đi theo, cậu sẽ làm sao?”
Giọng cậu ấy có chút bực bội.
“Không có thẻ thì tôi không thể ra ngoài.” Giọng tôi nghẹn ngào: “Tôi không có bạn bè.”
Tôi đã bị các bạn nữ trong lớp cô lập từ lâu.
Từ khi yêu Giang Thuật, rồi chia tay, đến khi ngồi cùng bàn với Lục Dã.
Các bạn nữ trong lớp đều nói tôi là hồ ly tinh.
Tôi không có bạn.
Cậu ấy đứng đó, im lặng một lúc, rồi tiến đến kéo khóa áo khoác lên giúp tôi.
Theo phản xạ, tôi né người đi.
Chúng tôi chẳng nói thêm lời nào, tôi cố gắng rửa mặt, chỉnh lại quần áo rồi bước ra ngoài.