Mưa Tạnh Nhưng Người Không Về Nữa - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-09 16:51:20
Lượt xem: 149
Tôi nghĩ, cho dù bà ấy có hận tôi thì cũng sẽ hận Thư Mạn hơn nhiều.
Thư Mạn muốn cùng Cố Cảnh Chiêu nối lại tình xưa chỉ sợ rằng cả đời cũng không qua được cửa ải này của Cố phu nhân.
Thư Mạn có một câu nói rất đúng.
Tôi quả thật không phải người có tính tình khoan dung.
Tôi rất keo kiệt.
Tôi hi vọng người tôi thích trong lòng, trong mắt đều chỉ có tôi.
Tôi cũng hy vọng những người đã làm tổn thương tôi, suốt quãng đời còn lại không trải qua hạnh phúc, vui vẻ.
Bởi vì khi bọn họ làm tổn thương người vô tội, họ chưa bao giờ cảm thấy thương xót hoặc áy náy.
Cố phu nhân là một người phụ nữ vô cùng quyết đoán.
Giống như năm đó bà thẳng tay chia rẽ đôi uyên ương, ép buộc Thư Mạn không thể không gả đi xa.
Hôm nay bà ấy lại ra tay.
Tôi và Cố Cảnh Chiêu nhanh chóng xóa bỏ quan hệ vợ chồng về mặt pháp lý.
Mà Thư Mạn, dưới thủ đoạn tàn nhẫn của Cố phu nhân, Thư gia không chịu nổi áp lực bắt đầu ép cô ta phải lập gia đình lần nữa.
Nghe nói cô ta còn náo loạn đòi tự sát.
Cố Cảnh Chiêu ở bệnh viện trông chừng cô ta suốt một ngày một đêm.
Cũng nghe nói, Cố Cảnh Chiêu kiên quyết muốn cưới Thư Mạn.
Cố phu nhân tức giận cho anh ta hai bạt tai, muốn đuổi anh ta ra khỏi Cố gia.
Nhưng tất cả những chuyện này, đều không liên quan đến tôi.
(17)
Tôi theo bà ngoại trở về thị trấn nhỏ cách đó ngàn dặm.
Sửa chữa lại sân nhỏ của bà ngoại một lần nữa.
Dự định mùa xuân năm sau trồng đầy hoa tường vi trong sân.
Lúc ở cữ, Cố Cảnh Chiêu đột nhiên tìm tới.
Bà ngoại không mở cửa.
Anh ta ở bên ngoài thật lâu, mãi đến rạng sáng mới rời đi.
Mà sáng sớm hôm sau, lúc tôi ra ngoài lấy sữa, lại nhìn thấy anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-tanh-nhung-nguoi-khong-ve-nua/chuong-13.html.]
Thời tiết đầu đông, anh ta chỉ mặc một cái áo khoác mỏng manh, tôi thì sợ lạnh quấn áo bông của bà ngoại.
Bạn thấy đấy, chúng tôi mãi mãi giống như hai người của hai thế giới.
Hàng xóm tò mò nhìn anh ta rồi dừng lại.
Suy cho cùng, ở thị trấn nhỏ như chúng tôi, khó có thể gặp được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa sang trọng như vậy.
Nhưng tôi chỉ nhìn anh ta một cái sau đó quay đi chỗ khác.
Hồi còn trẻ, tôi bị vẻ ngoài của anh ta thu hút, dại dột kết hôn mà không hề do dự.
Nhưng dù sao hôn nhân cũng như cốc nước, uống ấm lạnh tự biết.
Con đường tôi chọn, tôi chấp nhận và thừa nhận.
Cố Cảnh Chiêu cũng không lên tiếng, nhưng vẫn đi theo tôi suốt chặng đường.
Tôi lấy sữa xong, đi mua bữa sáng xong quay về.
Anh ta bám theo mãi đến khi tôi về tới nhà.
"Vịnh Vi."
Anh ta cuối cùng cũng mở miệng, gọi tên tôi.
Tôi không dừng bước, đẩy cổng nhà đi vào rồi xoay người chuẩn bị đóng cổng.
Cố Cảnh Chiêu tiến lên một bước, đưa tay chặn lại.
"Vịnh Vi, mùa xuân năm sau Thư Mạn sẽ kết hôn..."
Từ lúc lớn lên, hình như tôi chưa bao giờ nổi giận với ai.
Ngay cả lúc tranh chấp với người khác cũng không.
Nhưng lần này, tôi đột nhiên động tay.
Một cốc sữa ấm tạt vào mặt Cố Cảnh Chiêu.
Chiếc áo khoác đắt tiền và chiếc áo len cashmere bên trong đều đã bị vấy bẩn.
Anh ta có chút kinh ngạc, nhíu chặt mày: "Sầm Vịnh Vi!"
"Cố Cảnh Chiêu, nếu mùa xuân năm tới người cô ấy muốn gả là anh, thì tôi còn tôn trọng anh như một người đàn ông."
"Nhưng hiện tại xem ra anh không yêu cô ấy nhiều đến thế."
"Dù sao nếu anh chịu từ bỏ thân phận người thừa kế nhà họ Cố, anh có thể cưới cô ấy."
"Nhưng anh lại không nỡ."