Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mùa xuân bất ngờ - 9 (END)

Cập nhật lúc: 2024-11-13 15:16:49
Lượt xem: 580

Kết thúc

 

1

 

Pháo hoa nổ tung ngoài cửa sổ, lúc Ngu Âm bừng tỉnh khỏi giấc mơ thì mèo con đã ghé vào bên tai cô ngủ say. Đây là con mèo hoang lúc cô ấy trở về thế giới của mình đã nhặt được ở trong mưa.

 

Hôm nay đã là tháng thứ ba cô trở về. Mèo cam cũng đã béo thành một cục.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Lúc mới trở về, cô ấy luôn cảm thấy xung quanh trống rỗng. Thế giới này không có hệ thống, không có chị Lam, chỉ có một mình cô. Tất cả những gì trước đây dường như đều là một giấc mơ của cô. Sau khi tỉnh mộng, lại một lần nữa trở về.

 

Nhưng chuỗi số dư không đếm được trong tài khoản nói với cô rằng đó không phải là một giấc mơ. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, tiền thưởng cũng đủ để cô cả đời không lo gì cả.

 

Ngu Âm bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm. Trước khi cô đi, những thứ đáng giá cô đều để lại cho Lâm Lam. Đủ để cô ấy sống. Tuy rằng không gặp mặt, nhưng chỉ cần sống thật tốt trong thế giới của mình cũng đủ rồi.

 

2

 

Nhưng không ngờ cô sẽ gặp lại Lâm Lam trong mơ. Không chỉ có Lâm Lam, mà còn cả cái hệ thống tưởng như không có tình cảm kia nữa. Nó cố gắng làm cho thanh âm của mình nghe có chút cảm tình: [Ký chủ, đã lâu không gặp!]

 

Ngu Âm sững sờ tại chỗ, hoài nghi mình nghe nhầm. Nhưng khi giọng nói của Lâm Lam vang lên, cô lập tức không nhịn được nữa.

 

Lâm Lam càng không ngừng đánh giá Ngu Âm. Ngoại hình của cô không có gì thay đổi, so với một thế giới khác, gầy hơn một chút.

 

Lúc hệ thống tìm được Lâm Lam, cô ấy không quá tin tưởng hệ thống này, nhưng nó có thể nói để cho cô ấy gặp lại Ngu Âm. Lâm Lam không chút do dự đồng ý.

 

Ngu Âm dụi mắt liên tục, nghẹn ngào hỏi hệ thống: "Hệ thống, anh đang làm cái gì thế?"

 

Hệ thống nói: [Đây không phải là tiếc nuối trước khi cô thoát ly thế giới kia sao, chúng tôi cũng có dịch vụ hậu mãi. Vui vẻ không?]

 

Ngu Âm nói không ra lời, cô mạnh mẽ nhào vào trong lòng Lâm Lam, nước mắt rơi xuống.

 

3

 

Thật ra Lâm Lam có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến bên miệng, bỗng nhiên không nói nên lời.

 

Nhưng không sao. Hệ thống nói. Sau này, chỉ cần nghĩ, các cô sẽ có thời gian từ từ nói trong giấc mơ.

 

4

 

Cuộc sống của Ngu Âm không thay đổi, nhưng tươi mới hơn.

 

Thời tiết trở nên tốt hơn sau bão tuyết.

 

Sau này mỗi ngày, đều sẽ là ngày nắng cô thích.

 

5

 

Chu Thanh Dã chết.

 

Lâm Lam nhịn hai ngày, vào ngày Tết Nguyên tiêu, nói tin tức này cho Ngu Âm.

 

Ngu Âm đầu cũng không ngẩng lên. Cô chỉ sửng sốt một giây, sau đó như không có việc gì hỏi Lâm Lam: "Đêm nay muốn ăn bánh trôi vị gì?"

 

Lâm Lam cảm giác cô thật sự đã buông bỏ.

 

Ngu Âm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hạt vừng đen nhé?”

 

“Được.”

 

Sau khi tỉnh mộng, Ngu Âm nấu bánh trôi. Mùi vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng.

 

Ngu Âm ngẩng đầu nhìn lên. Ngoài cửa sổ pháo hoa đang nở rộ.

 

Hàng ngàn cánh buồm đã đi qua, mọi cây cối đều trở thành mùa xuân.

 

(--END--)

 

-----

CỪU BÉO DẪN LỢN RỪNG VỀ NHÀ

Tác giả: 盐渍玫瑰

Đề cử và Raw: Meo Meo

Nguồn: zhihu

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-xuan-bat-ngo/9-end.html.]

-----

Người cha ruột giàu có của tôi t..ự s..át, tôi bị gửi đến một thị trấn nhỏ xa xôi.

Người đàn ông làm đồ tể kia tay ôm chú cún nhỏ của tôi, trên mặt lộ vẻ hung ác: "Thằng oắt con này là của cô?"

Tôi bị dọa đến không dám nhúc nhích.

Sau này, hắn miệng ngậm điếu thuốc tay vá lại quần nhỏ cho tôi, có chút cáu kỉnh:

"Cô coi ông đây là mẹ cô thật đó à?!"

-----

 

 

 

 

 

1.

 

Lần đầu tiên gặp Trần Dã, tôi luống cuống đứng trong một lò mổ ở thị trấn trên người mặc một chiếc váy nhỏ.

 

Khi một thanh niên nghe tôi hỏi thăm, anh ta cười như một kẻ tàn ác, rồi vừa hét lớn vừa vẫy tay:

 

"Này! Chú Dã, có một cô bé tới tìm chú!"

 

"Mày hét cái gì? Liệu hồn!"

 

Tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy cách đó không xa, một người đàn ông vác nửa con lợn đã thịt đang cáu kỉnh đi tới, vẻ mặt không vui.

 

Tay anh ta cũng đang bế một chú cún con đang ngâm chiếc quần lót màu đỏ trong miệng, cau mày nhìn tôi:

 

"Lâm Dao?"

 

Tôi gật đầu, còn chưa kịp nói tiếp, chú cún trong tay anh ta đã kích động ẳng ẳng mừng rỡ như thể đang tìm kiếm từ tôi lời khen ngợi.

 

Trần Dã duỗi nó ra trước mặt tôi.

 

"Thằng oắt con con này là của cô?"

 

Tôi xấu hổ đến phát hoảng, ngượng ngùng ôm và bịt cái miệng đang ẳng của nó lại, nhỏ giọng nói:

 

"Tên nó là Sầu Riêng."

 

“Vừa tới đã phá tôi, miệng còn ngậm cái quần tôi mới mua” Trần Dã khịt mũi: “Cô dạy nó à?"

 

Tôi nhìn từ dưới lên trên, cụ thể là từ chiếc quần bị vấy m..áu lợn anh ta đang mặc trở lên, nét mặt của người đàn ông này rất cứng rắn, đầy hung dữ.

 

Thật khốc liệt!

 

Tôi cúi đầu không dám nói.

 

Cha mẹ tôi đã ly dị cách đây vài năm, tôi được họ hàng ở nước ngoài nuôi dưỡng từ khi tôi 7 tuổi.

 

Mẹ tôi, Lương Thanh Vân, tiếp tục dấn thân vào ngành giải trí và trở thành một ảnh hậu, cha tôi điều hành một công ty hậu cần, công ty này đã niêm yết cổ phiếu vài năm trước.

 

Vài ngày trước, mẹ tôi nói với tôi là cha tôi đã t..ự s..át. Tôi đang trong kỳ nghỉ hè, trở về Trung Quốc để dự đám tang trong nỗi bàng hoàng.

 

Sau khi tôi nhìn thấy mẹ, bà không nói gì, mẹ tôi đi lên phía trước, ai đó đã tịch thu hộ chiếu và chứng minh thư của tôi. Sắp xếp đồ đạc cho tôi và nhờ người chở tôi đến thị trấn này.

 

Người ta nói rằng đó là nơi một vệ sĩ mà khi còn sống cha tôi rất tin tưởng đang ở, anh ta đã mở một cửa hàng thịt lợn ở đây.

 

Họ nói tôi nên tận dụng kỳ nghỉ hè này để xóa bỏ những cảm xúc tồi tệ do cái c..hết của cha tôi gây ra, sau đó tôi sẽ lại ra nước ngoài vào kỳ khai giảng năm học mới.

 

Trước khi đến thị trấn, mẹ tôi đã gửi cho tôi một bức ảnh của Trần Dã.

 

Tôi thẫn thờ quan sát xem mình sẽ làm cái gì ở nơi này. Sầu Riêng thông minh, nép vào lòng tôi và cứ nhìn theo xe.

 

Sau khi chúng tôi xuống xe, nó phóng một mạch. Thật bất ngờ, nó đã phát hiện ra Trần Dã trước tôi một bước, thậm chí còn cắn đồ lót của người ta.

 

Tôi đỏ mặt không biết nói sao thì anh ta đã dẫn tôi vào trong cửa hàng thịt lợn.

 

----Đọc full tại MonkeyD

Loading...