Mùa Xuân Của Đại Hoa - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-08-16 10:29:26
Lượt xem: 2,116
Giọng của Thôi phu nhân chứa đầy u buồn vô hạn.
"Hồng Tú có muôn vàn sai lầm, nhưng ít nhất cũng đã bên cạnh ông ấy mười năm. Đêm đó, ông ấy ngủ lại phòng ta, từng câu từng chữ đều là yêu ta, nhưng từng câu từng chữ lại khiến ta sợ hãi."
"Và ta thực sự không làm tốt vai trò chủ mẫu của Tạ phủ. Làm phu nhân Tạ gia đã mười hai năm, ta vẫn còn mơ hồ, Tạ Hạc Đình không thể chịu được sai lầm của ta, thường hay giận dỗi với ta."
"…Nhưng ta thực sự không dám giận lại ông ấy."
"Mỗi lần ông ấy giận, là mười ngày nửa tháng không nói chuyện với ta. Khi còn nhỏ, Miêu Nghi không dám gần gũi ông ấy, lớn lên lại càng không dám."
Thôi phu nhân nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài trên má.
"Ta thật vô dụng, chi bằng c.h.ế.t đi cho xong."
Ta giơ cao con d.a.o mổ heo của mình, mũi d.a.o vô cùng sắc bén, ngay cả trong bóng tối cũng có thể thấy nó lóe sáng.
Thôi phu nhân cổ họng chuyển động, nuốt khan một ngụm nước bọt.
Ta nhe răng cười với nàng, để lộ một hàm răng trắng muốt:
"Thôi phu nhân, người đàn ông không giữ được, chi bằng cứ buông bỏ đi!"
Nàng sững sờ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
14
"Ngươi cảm thấy không thoải mái trong lòng, không phải là lỗi của ngươi. Mà là vì Tạ Hạc Đình từng hứa với ngươi rằng cả đời này chỉ có mình ngươi là vợ, nhưng ông ta không giữ lời, cũng chẳng hề áy náy."
"Sống chung mười năm, dù là khúc gỗ cũng sưởi ấm được, huống chi là một con người sống động. Ngươi xem ta đây, ngày ngày g.i.ế.c heo, còn nảy sinh tình cảm với chúng. Dọn nhà rồi, ta còn đặc biệt tháo dỡ một gian chính, chỉ để có chỗ g.i.ế.c heo mỗi ngày."
Thôi phu nhân càng ôm chặt lấy mình.
"Đời người mà, ai mà chẳng có lúc mơ hồ? Hơn nữa ta thấy ngươi được nuôi dưỡng trong nhung lụa từ bé, nếu Tạ Hạc Đình không thể chịu đựng sai lầm của ngươi, thì chúng ta cứ tìm một người khác có thể chịu đựng sai lầm của ngươi, à không, tìm một người mà ngươi thậm chí không có cơ hội phạm sai lầm, để hắn phạm sai lầm thay ngươi."
"Ngươi nhìn Tiểu Thảo mà xem, thói quen lăn lộn trong bùn đất của con bé không thể thay đổi, ta nên mắng con bé? Đánh con bé? Hay là mỗi ngày lơ là con bé, khiến con bé không vui?"
"Ngươi lại xem Miêu Nghi, trước đây ăn uống còn ít hơn cả mèo, bây giờ đến đây rồi ăn còn nhiều hơn cả ta, chẳng lẽ vì con bé ăn nhiều mà ta phải tỏ thái độ khó chịu?"
Ta vung d.a.o c.h.é.m xuống, c.h.é.m nát một khúc gỗ khô trên bờ thành từng mảnh vụn.
Đao pháp của ta quả thực rất lợi hại.
Ta rất hài lòng, cười với Thôi phu nhân càng tươi.
Thôi phu nhân run rẩy.
"Vậy nên, chi bằng cứ buông bỏ đi!"
Thôi phu nhân: "..."
Ta kéo nàng đứng dậy, ra hiệu cho nàng cùng ta về nhà.
Chúng ta may mắn, trên đường không gặp gia nhân, cũng không nghe thấy tiếng mèo kêu đêm.
Ta hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Thôi phu nhân: "Thôi Tụng Vân."
Ta: "Ngươi thấy đó, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tụng cô nương, Vân cô nương, chứ không gọi là Thôi phu nhân nữa."
Thôi Tụng Vân cuối cùng cũng nở nụ cười, đáp: "Được."
Không biết đã qua bao lâu, nàng nhẹ nhàng nói một câu: "Xin lỗi."
Chậc.
15
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-xuan-cua-dai-hoa/phan-7.html.]
Về đến nhà, hai cô con gái vẫn chưa ngủ, vừa nghe thấy động tĩnh, liền chạy ra.
“Nương!"
Ta mỗi người gõ lên đầu một cái: "Sao còn chưa đi ngủ?"
Tiểu Thảo bĩu môi, cười nịnh nọt với ta.
Miêu Nghi cúi đầu nhìn đất, như thể có chút ngại ngùng.
Còn Thôi Tụng Vân đứng ngoài cửa chần chừ không dám vào, khóe mắt ươn ướt, nhưng lại không dám bước vào nhà.
Gần quê càng sợ, điều này cũng đúng với tình cảm giữa mẹ và con.
Ta cười mỉm nhìn Miêu Nghi: "Nhìn xem ai đến kìa? Còn không mau ra dẫn người vào."
Ánh mắt Miêu Nghi quét ra ngoài, cả người bỗng chốc cứng đờ.
Ta thở dài, Thôi Tụng Vân hôm đó đã nói nhiều lời nặng nề với Miêu Nghi, chỉ e rằng Miêu Nghi vẫn còn khoảng cách trong lòng, ta cũng không dám vội vàng.
Tiểu Thảo lại bước lên trước một bước, nhéo nhéo tay Miêu Nghi: "Mau đi đi, tối nay tỷ đã nói với muội những gì, muội quên hết rồi sao?"
Miêu Nghi mím môi, khóe miệng lại nở một nụ cười, nàng gật đầu với Tiểu Thảo, rồi chạy vụt ra, ôm chầm lấy Thôi Tụng Vân:
"Mẫu thân ——"
Giọng nói mang ba phần ấm ức, bảy phần nhớ nhung, trong gió lại càng rõ ràng.
Thôi Tụng Vân đứng sững tại chỗ.
Mãi lâu sau, nàng mới đưa tay ra, khóe mắt giọt lệ lăn dài:
"Đứa trẻ ngoan."
Ánh mắt ta dừng lại trên người Miêu Nghi và Tiểu Thảo, hai đứa trẻ này, không biết đã thì thầm với nhau những gì sau lưng ta, chỉ mới một ngày mà đã thân thiết như vậy.
Nhưng, như thế cũng tốt, phải không?
Đêm ấy, Miêu Nghi và Thôi Tụng Vân ngủ cùng một phòng, ta và Tiểu Thảo ngủ phòng khác.
Ta hỏi Tiểu Thảo đã nói gì với Miêu Nghi.
Đôi mắt Tiểu Thảo sáng rực lên, rồi giấu mặt sau lưng ta mà nói lớn: "Bí mật!"
...
Ta thầm đếm trong lòng: ba, hai, một.
Vừa đếm xong, Tiểu Thảo đã lăn qua, nắm lấy tay ta mà lắc lắc: "Nương, mau hỏi con bí mật là gì đi!"
"Được rồi, được rồi, là bí mật gì?"
Tiểu Thảo mãn nguyện nằm xuống:
"Cũng chẳng có gì, chỉ là nói với muội ấy vài suy đoán của con, rồi cho muội ấy xem chiếc khăn lụa mà mẫu thân đã thêu cho muội ấy"
Ta xoa đầu con bé, thật ngoan.
16
Hôm sau tỉnh dậy, ta nấu món hoành thánh trứng bắc thảo cho mọi người.
Thịt heo tươi và trứng bắc thảo được băm nhuyễn bằng d.a.o sắc, đánh tan trứng gà, rắc lên muối, hoa tiêu, dầu đậu nành, tôm khô, gừng và các gia vị khác, rồi rưới dầu sôi sùng sục lên, trộn đều.
Nồi nước sôi bùng lên, từng viên hoành thánh mỏng như tờ giấy, nước dùng đậm đà, cắn một miếng, mềm mại và mọng nước, không tanh không khô.
Thôi Tụng Vân vừa nhìn thấy nhân đen thui, có đánh c.h.ế.t cũng không chịu ăn.