Mùa Xuân Đến - C40
Cập nhật lúc: 2024-03-22 11:39:47
Lượt xem: 137
Sau khi mọi chuyện kết thúc ta dẫn dì Trịnh về Khai Châu.
Mới bốn năm mà thôi, Thành Khai Châu đã khác trong trí nhớ rất nhiều.
Trấn Thanh Thạch cũng vậy.
Đúng rồi, Tào Béo và tên thư đồng gầy còm của hắn đều còn sống.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Hắn nói năm đó lén lút đi theo ta và Ngụy Đông Hà vào núi, lúc thấy chúng ta chạy xuống núi, biết trong rừng có thổ phỉ liền sợ xanh mặt trốn đi.
Hắn khóc thảm thương, trông hắn gầy hơn trước rất nhiều, nói một câu giống hệt như Ngụy Đông Hà: "Tiểu Xuân, ta thật vô dụng, ta rất sợ chết, ta là đồ bỏ, là ta có lỗi với mọi người."
"Không trách ngươi được, ta thấy may mắn khi các ngươi không xuống núi, bằng không lại mất đi hai người được sống." Ta vỗ vai hắn một cái.
"Nhưng mà Đông Hà, Đông Hà...."
Tào Béo khóc to hơn nữa: "Lẽ ra lúc đầu ta sẽ theo hắn vào kinh tìm ngươi, nhưng hắn không cho ta đi, nói rằng để ta ở lại trông coi Trấn Thanh Thạch, khai trương tiệm gạo nhà ngươi lại cho đàng hoàng rồi chờ các ngươi trở về."
Phải rồi, Tào Béo mở một tiệm gạo trên thị trấn, vẫn dùng cái tên "Tôn Ký".
Ta ngẩn ra, toét miệng muốn cười, nhưng vẻ mặt kia nhất định rất khó coi.
Ta nói với hắn: "Không sao đâu, Đông Hà đã về nhà, hắn vẫn đang nhìn chúng ta đấy."
Ánh trăng vẫn sáng tại quê nhà.
Nơi đây dường như lại trở về như thuở đầu, rốt cuộc không cần lo lắng sẽ có thổ phỉ xuống núi.
Toàn bộ Khai Châu đều như vậy, trăm họ an cư, một vùng náo nhiệt.
Khi ta tới Hắc Lĩnh thì gặp được Mã Kỳ Sơn và Tào Quỳnh Hoa.
Còn gặp cả vị Thái thú bị trói của Khai Châu nữa.
Hắn đang liên tục phàn nàn, ngồi xổm trong sơn trại, bưng một chén cơm: "Đã nói là đừng có buộc chặt như vậy rồi mà, diễn tí là được rồi, quan hệ của ta với Tiều Tam gia thế nào mà còn phải lo lắng, ta còn có thể chạy hay gì..."
Mã kỳ Sơn cười ha ha: "Cái tên cáo già nhà ngươi ai mà tin được."
"Sao lại không tin được, năm đó diệt phỉ chẳng lẽ ta không xuất lực?"
"...Xong chuyện rồi mới chạy đến trói người mà cũng gọi là xuất lực?"
"Ta nhổ vào cái mặt ngươi! Đừng có mà để lương tâm bị chó cắn, cả núi đều là xác chết, m.á.u thấm ba thước đất, hôi thối không thể chịu nổi! Vẫn là ta dẫn người đến dọn dẹp!"
"Phi! Không cần biết ta xuất lực thế nào, Tiều Tam gia đã nhận người bạn là ta đây rồi thì các ngươi cũng không nên đối xử với ta như thế, ngay cả mẹ già tám mươi tuổi của ta mà cũng trói tới! Mã Kỳ Sơn, tốt nhất ngươi đừng bao giờ rơi vào tay ta!"
"Thôi đi, mẹ già tám mươi tuổi của ngươi là bị trói tới? Là được cõng tới! Hầu hạ ăn ngon uống tốt, bà ấy còn đang vui quên cả trời đất kia kìa!"
Mã Kỳ Sơn không nhịn được cơn tức, lại không làm gì được tên kia nên chỉ đành lườm hắn một cái. Vừa xoay người qua liền nhìn thấy ta, hắn ngạc nhiên kêu "Ô!" lên một tiếng---
"Ai da, đây không phải là nữ nhi của Tam gia chúng ta sao? Đã lớn như vậy rồi à."
"...Ta là bà nội ngươi, sau này ngươi có thể gọi ta là bà Tam rồi đấy."
"Ý gì? Ngươi có ý gì? Nói rõ ràng coi!"
Mã Kỳ Sơn vẫn khiến người ta phiền lòng như xưa, chạy tới chỗ ta đang đứng không ngừng hỏi cái này cái kia.
Tào Quỳnh Hoa nghe tin mà đến, vừa tới đã đẩy hắn ra chỗ khác: "Đi chỗ khác chơi, trêu nàng ấy thú vị thế à?"
Tào Quỳnh Hoa đưa ta tới một gian phòng trong trại.
Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ta sẽ ở lại đây một thời gian.
Ổ thổ phỉ đã từng khiến người nghe tên là sợ mất mật, bây giờ lại trông giống hệt như một làng trại bình thường.
Ít nhất những người ta từng gặp đều rất thân thiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-xuan-den/c40.html.]
Tào Quỳnh Hoa nói với ta rằng đừng xem thường bọn họ, mỗi người ở đây đều ăn thịt người không nhả xương đấy, cũng may Tiều Tam gia còn ở đây nên bọn họ không dám làm bậy.
Có một cậu nhóc tầm ba tuổi đi về phía nàng ấy, ôm chân nàng gọi một tiếng: "Mẹ!"
Ta hơi ngạc nhiên.
Mặt Tào Quỳnh Hoa hiện vẻ cười nhẹ, ôm cậu nhóc lên mới khẽ thì thầm: "Cô cũng biết năm đó ta bị thổ phỉ bắt đi mà, lúc Tam gia cùng bọn họ đánh vào đây đã là hai năm sau rồi."
"Bé con không phải là của Mã Kỳ Sơn, nhưng hắn vẫn nguyện ý cưới ta, cũng nguyện ý nhận bé con là con trai mình, ta rất biết ơn hắn."
Đột nhiên ta có một cái nhìn rất khác về Mã Kỳ Sơn.
Tào Quỳnh Hoa đưa ta đi lòng vòng sau núi, chúng ta vừa đi vừa nói, nàng nói với ta năm ấy nàng đã làm như thế nào mới sống sót được trong ổ cướp, thổ phỉ của Hắc Lĩnh tàn bạo đến cỡ nào.
Cũng nói cho ta biết Tiều Gia Nam đã từng bước trà trộn vào ra sao, với bao nguy hiểm chực chờ, với bao lần tìm đường sống trong chỗ chết.
Nàng chỉ vào một đường núi nhỏ, nói rằng năm đó ở chỗ ấy Tiều Gia Nam suýt chút nữa bị sói cắn đến chết.
Đến bây giờ trên người hắn vẫn còn mấy vết sẹo bị sói cắn, thê thảm không nỡ nhìn.
Nàng nói: "Tiểu Xuân, trước đây chúng ta cũng không đồng ý quy thuận triều đình đâu, cũng không muốn vào kinh sớm như vậy. Hắn đi là vì cô, hắn nói một giây một phút hắn cũng không thể chờ. Chỉ cần hắn còn sống thì không thể bỏ cô lại một mình. Tiều Gia Nam trọng tình trọng nghĩa, cũng đáng tin cậy, là người đáng giá cho cô phó thác cả đời.
"Ta biết, cảm ơn mọi người, thực sự cảm ơn."
"Nói bậy bạ cái gì? Ai mà không phải là người của Trấn Thanh Thạch? Tất nhiên chúng ta cũng muốn báo thù. Nhưng cô biết mà, có thể sống sót quá đáng quý...Cô rất giỏi, nếu đổi lại là ta, chưa chắc ta đã có quyết đoán giống như cô năm đó."
...
Ba tháng sau Tiều Gia Nam mới từ Kinh đô trở về.
Ngày ấy trời mưa phùn đã kéo dài mấy hôm.
Ta cầm ô đứng ở cổng trại đón hắn, đứng đợi rất lâu.
Mưa bụi che phủ núi rừng, rả rích.
Sương mù tràn ra không trung, mù mịt.
Hắn mặc áo xanh, dáng người cao lớn, hắn từ chân núi đi tới trông tựa như cây tùng xanh ngắt điểm xuyến toàn bộ núi rừng, khiến cả ngọn núi đều trở nên đẹp đẽ hơn.
Những cơn gió trong núi dường như cũng nhẹ nhàng hơn, nam nhân ngẩng đầu nhìn ta từ trên xuống dưới mấy lần, mày rậm mắt sáng, khóe miệng cong lên---
"Em đúng là xấu xa, cố ý khiến ta mắc mưa, còn không thèm xuống núi đón ta nữa."
Ta cười rộ lên, đưa một chiếc ô khác cho hắn.
Hắn thở dài một tiếng, không cầm ô, đi tới che chung một chiếc ô với ta, cầm lấy cán dù: "Thấy ta ướt hết cả người rồi mới đưa ô, quả nhiên là cố ý."
"Nói nhiều vậy làm gì, mau về nhà thay quần áo đi."
Trong phòng có nước nóng.
Hắn rửa mặt xong ta liền lấy một chiếc khăn khô lau tóc cho hắn, sau đó hắn vừa cởi quần áo ướt vừa nhìn ta cười, ánh mắt sâu xa---
"Ta biết tại sao em lại cố ý làm ta mắc mưa."
"Tại sao?"
"Em muốn trả thù ta."
"Ta trả thù gì với chàng??"
"....Trả thù ta bắt nạt em trong đại lao."
"Tiều Gia Nam!"
Ta bực mình, cầm khăn vải trong tay ném vào người hắn: "Không cho chàng nói cái đó nữa!"
"Ta cứ nói đấy."