Mùa Xuân Tới Muộn - 11
Cập nhật lúc: 2024-10-01 20:52:33
Lượt xem: 25
18.
Tôi định ngủ một giấc trước.
Tỉnh lại sẽ đi đầu thú.
Giấc ngủ này rất khác với mọi khi, tôi an ổn ngủ cả đêm, sau khi tỉnh lại, chẳng biết đã qua bao lâu.
Tôi mở điện thoại lên, ánh sáng khiến tôi nhất thời không thích nghi được mà cau mày, sau khi đã làm quen được với ánh sáng tỏa ra từ điện thoại, tôi lại thấy một tin tức nổi lên.
“Khu công nghiệp phía Bắc thành phố xảy ra án mạng phanh thây, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn!”
Thấy tin tức, lòng tôi cũng không có chút bất ổn nào, tôi chỉ lẳng lặng lướt sơ qua nội dung.
Báo đài xác nhận thân phận người c.h.ế.t là chủ tịch xí nghiệp Trầm thị cũng là hiệu trưởng đại học A – Trầm Vinh.
Mà kẻ g.i.ế.c người vẫn còn chưa bắt được.
Phía dưới bình luận mọi người đều đang không ngừng thảo luận:
“Tôi nghe một người bạn trong cục cảnh sát nói, ông ta bị phanh thành 67 mảnh, có một bộ phận còn bị nghiền nát…”
“Đây chắc là vụ đáng sợ nhất dạo gần đây rồi.”
“Thế này thì người ra tay phải hận ông ta đến mức nào đây cơ chứ…”
Tôi cúi đầu vuốt màn hình, trong lòng vẫn như cũ không có chút cảm xúc gì.
Một lát sau, tôi đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi đầu thú.
Lúc này một cái tin đột nhiên nhảy lên.
“Thủ phạm án phanh thây đã đi đầu thú rồi!”
Tôi ngừng lại, cau mày.
Chuyện gì vậy?
Bấm vào xem nội dung tin tức, tôi thấy mặc dù trong báo cáo nói hung thủ đã ra đầu thú nhưng tên người đó lại không được nhắc đến.
Nhưng người duy nhất biết chuyện này chỉ có Lâm Hàn Nghiêm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-xuan-toi-muon/11.html.]
Anh ta là người duy nhất tôi có thể nghĩ đến.
Chẳng lẽ thực sự là anh ta…?
Sống lưng tôi có chút lạnh lẽo, điện thoại trong tay rung lên, là bạn cùng phòng Dương Niệm gọi tới.
“Lạc Lạc, cậu ở đâu?”
“Lâm Hàn Nghiêm nhờ tớ đưa cho cậu một thứ, bây giờ cậu có thể đến lấy được không?”
Tôi trấn tĩnh lại suy nghĩ của mình, im lặng một lúc, tôi nhẹ giọng đáp lại:
“Được.”
19.
Lâm Hàn Nghiêm để lại cho tôi một ít đồ, là một tờ chi phiếu, và một mảnh giấy.
“Lạc Lạc, em ra nước ngoài chờ hai năm nhé.”
“Chuyện này để anh gánh thay em, dù sao thì lấy bối cảnh nhà anh có thể giảm bớt hình phạt, ba anh mặc dù không yêu thương gì anh, nhưng ông ấy sợ nhất là tôi làm mất thể diện của mình, ông ấy sẽ giải quyết chuyện này cho anh thôi, em yên tâm.”
“Cứ coi như, anh trả nợ cho em. Em đừng đầu thú, mong cho em những điều đẹp đẽ nhất.”
Đến lúc siết nát góc tờ giấy, tôi mới từ từ bình tĩnh lại.
Tôi lấy chi phiếu bỏ vào túi tiền, điều chỉnh tâm trạng, cảm ơn Dương Niệm.
Đến ngoài cửa, tôi gọi một chiếc taxi.
Tài xế hỏi tôi đi đâu.
“Đến khu công nghiệp phía Bắc.”
“Chỗ nào cơ?”
“Quên đi, đến nghĩa trang.”
Đêm đó, tôi ngồi trước mộ Giang Tề Lạc cả một đêm.
Ngày hôm sau, tôi rời trước.