Mùa Xuân Tới Muộn - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-01 19:38:41
Lượt xem: 23
6
Trong thẻ có bảy mươi bảy vạn.
Tôi quyết toán lương với công ty giao hang, sau đó xin nghỉ việc.
Căn phòng trọ chỉ vọn vẹn có hai mươi ba mét vuông, quét mắt một cái đã có thể bao quát toàn bộ ngóc ngách trong phòng.
Tôi quyết định chuyển từ kí túc xá ra ở trọ cùng Lâm Hàn Nghiêm là vì anh ta nói bệnh của mình đang ngày càng nghiêm trọng, nên chỉ muốn có thể ở cùng tôi mỗi ngày.
Vốn dĩ lúc Lâm Hàn Nghiêm bước vào cuộc đời tôi, không phải là tôi không hề cảnh giác với anh ta. Nhưng khi biết anh ta và em trai tôi mắc chứng bệnh tương tự nhau, tôi mềm lòng, cũng dần cảm thấy mơ hồ.
Trong khoảnh khắc nhất thời, tôi không phân biệt được giữa tôi với anh ta là tình yêu chân chính, hay tình cảm của tôi chỉ là bắt nguồn từ sự áy náy và hổ thẹn đối với em trai tôi, nên mới muốn bù đắp cho anh ta.
Tôi một mực khăng khăng, điên cuồng làm việc, muốn chữa khỏi bệnh cho Lâm Hàn Nghiêm.
Cứ như chỉ có thế, tôi mới có thể vượt qua được cơn ác mộng đã dày vò mình bao năm nay.
Nói đi cũng phải nói lại, một năm nay, đồ đạc chúng tôi sắm về cùng nhau cũng không ít.
Nhưng giờ nhìn đống đồ tình nhân của tôi và anh ta, tôi chỉ thấy ngứa mắt, liền thu dọn rồi vứt hết vào thùng rác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-xuan-toi-muon/3.html.]
Tôi nằm nghe tiếng điều hòa cũ đang chạy, nhìn chằm chằm lên trần nhà, một ngày mệt mỏi khiến tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tôi đã không còn đếm được đây là lần thứ bao nhiêu tôi nằm mơ thấy Giang Tề Lạc nằm trong bồn tắm.
Cả người em ấy không một chút huyết sắc, toàn thân tái nhợt chẳng khác gì một con búp bê, cơ thể không hề có chút độ ấm nào, cũng không còn mở miệng nói chuyện nữa.
Bình thuốc vẫn còn trong tay em ấy, em ấy nhắm chặt mắt, cứ như mọi ngày, chờ tôi học bài xong mà ngủ thiếp đi.
Nhưng mà, em ấy đã không còn có thể mở mắt nữa, em ấy sẽ không xoa đôi mắt nhập nhèm đang ngái ngủ, hỏi chị bao giờ thì mới đi ngủ.
Điện thoại của em ấy có một bản ghi chú lời cuối cùng em để lại cho mọi người, câu cuối cùng của em ấy là "Chị ơi, em xin lỗi" cùng 3569.8 tệ tiền chuyển khoản.
Đây là toàn bộ số tiền em ấy có trong người.
Đương khi mùa xuân tới năm ấy, Giang Tề Lạc vĩnh viễn rời xa thế giới.
Mà tôi cũng vĩnh viễn kẹt lại trong mùa xuân khi đó.