Mùa Xuân Vô Tận - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-08-27 09:08:38
Lượt xem: 54
Vậy lần trước ở ngoài thành, ta cũng coi như là vô tình, khiến hắn phá lệ vì ta.
Nghĩ đến đây, ta lại có chút vui vẻ.
Rèm xe một lần nữa bị vén lên một cách thô bạo, giọng nói hoảng hốt của Chiếu Bích vang lên: "Tiểu thư! Người không sao chứ... Cửu, Cửu điện hạ?"
Tiêu Bạc Ngôn không có phong hào, Chiếu Bích nhất thời không biết nên xưng hô thế nào, liền gọi hắn là Cửu điện hạ.
Hắn liếc nhìn Chiếu Bích một cái, đỡ ta dậy, hỏi: "Ngươi ra ngoài muộn như vậy là để làm gì?"
Ta sững người.
Hắn nhìn ta, chờ đợi.
Ta đành phải ấp úng nói với hắn: "Ta, đi đón biểu cả ở xa đến."
Ban đầu chỉ là lừa gạt, không ngờ hắn lại nhớ rõ ràng những lời ta nói trước kia.
Nhướng mày nói: "Hửm? Chẳng lẽ, là vị Lâm công tử muốn đính ước với ngươi? Người nhà ngươi bảo ngươi đến đón hắn, chắc là rất hài lòng với hắn, rất mong hai người có thể ở bên nhau."
"Cũng không hẳn, ta không muốn đi, là tổ mẫu, nhất định muốn ta đi."
Hắn gật đầu.
Ngồi phịch xuống bên cạnh ta.
"Ta đi cùng ngươi."
"Hả?"
Hắn vẻ mặt chính trực, nói: "Hiện giờ thành nam có chút hỗn loạn, ngươi tự mình đi, e là không an toàn, ta đi cùng, sẽ không có chuyện gì."
"Vậy ta phải nói với người ta như thế nào?"
"Cứ nói ta là nô bộc nhà ngươi."
Thật ngại quá.
Nô bộc.
Cảm giác thật kỳ lạ.
Chiếu Bích ngồi ở bên ngoài, xe ngựa lại khởi hành, đến Nam đại môn đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mua-xuan-vo-tan/chuong-15.html.]
Ta xuống xe, vừa ngó ngóng xung quanh, vừa buồn bã.
Tổ mẫu nhất định rất thích Lâm công tử, hai đời nay, bà đều muốn ta gả cho huynh ấy.
Nếu ta làm theo ý bà, bà nhất định sẽ rất vui.
Hơn nữa, Lâm công tử sau này trở thành trọng thần, nghĩ đi nghĩ lại, huynh ấy là một vị phu quân hoàn hảo.
Chỉ là không biết tại sao, trong lòng ta loạn, một chút cũng không mong chờ gặp huynh ấy.
Chẳng lẽ, là vì Tiêu Bạc Ngôn? Ta bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, vội vàng quạt quạt, xua tan cơn nóng bức.
Tinh Lan
Chưa đến nửa chén trà công phu, Nam môn đi vào một lang quân trẻ tuổi dẫn theo người hầu, mặc áo trắng, khí chất sạch sẽ, trông cũng rất tuấn tú.
Nhìn thấy lá cờ nhỏ có chữ "Giang" trên tay Chiếu Bích, liền đi thẳng về phía chúng ta.
Chắp tay, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, hành lễ nói: "Tại hạ U Châu Lâm Kinh Vũ, cho hỏi vài vị, có phải là người của An Bình hầu phủ không?"
Ta vội vàng bước lên trước, khom người hành lễ, nói: "Lâm biểu ca, ta là Giang Vô, là tổ mẫu phái ta đến đón huynh."
"Thì ra là biểu muội, tối nay là sinh thần của biểu muội, vậy mà còn lao lực đến đón ta, Lâm mỗ thật sự là, không đáng."
Lâm Kinh Vũ vô cùng ngượng ngùng, mặt đỏ bừng.
"Không sao, tổ mẫu cũng là đau lòng Lâm biểu ca vất vả trên đường, sợ tiếp đãi không chu đáo, mới bảo ta đến, Lâm biểu ca, xe ngựa của huynh đâu?"
Lâm Kinh Vũ nhất thời có chút lúng túng: "Ta không có xe ngựa."
Ta nhớ ra rồi, Lâm Kinh Vũ bây giờ vẫn là một thư sinh nghèo, huynh ấy là đi bộ đến đây.
Ta cũng lúng túng, ta chỉ đi một chiếc xe ngựa ra ngoài.
Tổ mẫu cũng không nhắc nhở ta.
Nhưng mà, sao bà có thể nhắc nhở ta chứ, bà chỉ mong ta và huynh ấy cùng ngồi một chiếc xe, bà tính toán thật tốt.
Ta làm động tác mời: "Vậy, vậy huynh..."
"Thôi, chúng ta đi bộ về vậy, ta đến kinh thành, cũng muốn đi dạo, ngắm cảnh một chút."
"Được."
Lâm Kinh Vũ này, vẫn là một người dễ tính.