Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mười Hai Thì Chậm - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:49:53
Lượt xem: 3,720

A tỷ không gả cho Quý Tri Tiết, mẹ nói a tỷ có chủ kiến riêng, đã chọn Vệ Hành, con trai trưởng của Vệ tướng quân.

Ta nghe xong liền nhíu mày, mùi hương trên người Vệ Hành còn nồng hơn cả cha.

Nhưng mẹ lại nói hắn rất tốt, còn trầm ổn hơn cha hai phần.

Ngày a tỷ xuất giá, ta khóc sướt mướt, Quý Tri Tiết không biết từ đâu chui ra, đưa cho ta một nắm hạt thông.

Ta nghiêng đầu ngửi thử, Quý Tri Tiết hôm nay có mùi hạt thông.

Cha mẹ bận túi bụi, Quý Tri Tiết vỗ vỗ đầu ta: "A tỷ và tỷ phu đã mua một căn nhà ở phía Đông, sau này muội cũng có thể gặp a tỷ thường xuyên, đi thôi, khóc mệt rồi, đi ăn cơm trước đã."

Ta nắm chặt hạt thông đi theo sau Quý Tri Tiết, luôn cảm thấy có gì đó sai sai.

Ta tay trái cầm kẹo đường Quý Tri Tiết mua, tay phải cầm kẹo mạch nha về nhà thì thấy a huynh đang tựa vào cột nhà đợi ta, liếc mắt nhìn ta một cái, hỏi: "Ăn cơm xong là không thấy đâu nữa, chạy đi đâu vậy?"

"Tri Tiết ca ca dẫn muội đi mua kẹo đường."

"Gọi tiểu thúc."

Ta vẻ mặt khó hiểu, run rẩy nói: "Tiểu thúc, Tri Tiết ca ca dẫn muội đi mua kẹo đường."

A huynh thở dài, bất lực véo má ta: "Cầm Tuế Tuế, ý ta là muốn muội gọi Quý Tri Tiết là tiểu thúc."

Ta: "Ồ ồ ồ ồ ồ ồ."

Hình như a huynh rất ghét Quý Tri Tiết, bởi vì mỗi lần Quý Tri Tiết đến, a huynh đều lớn tiếng gọi: "Tiểu thúc."

Còn huých tay ta, ta hiểu ý, cũng cùng a huynh gọi: "Tiểu thúc."

Tiếng "tiểu thúc" vang lên liên tục khiến mặt Quý Tri Tiết đen lại, a huynh mới nắm cổ ta kéo về sân sau.

Ta ngẩng đầu nhìn a huynh, hỏi a huynh vì sao lại bảo ta cùng gọi tiểu thúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://www.monkeyd.me/muoi-hai-thi-cham/chuong-2.html.]

A huynh ra vẻ người từng trải liếc ta một cái, nói gì mà phòng bệnh hơn chữa bệnh, để Quý Tri Tiết sớm hình thành bóng ma tâm lý.

Nhưng ta không dám nói với a huynh, hình như Quý Tri Tiết chẳng có bóng ma tâm lý nào cả, mỗi lần hắn đến tìm a huynh liền tiện tay cho ta ít đồ ăn vặt, ta gọi ca ca hay tiểu thúc, hắn đều không để ý.

Nhưng Quý Tri Tiết có lẽ đã nhận ra quy luật, nếu đồ ăn vặt hắn mang đến hợp khẩu vị ta thì ta sẽ gọi ca ca, nếu ta không thích, ta sẽ gọi tiểu thúc, vì vậy Quý Tri Tiết đã nắm được thóp ta thích đồ ngọt, thích nhất là bánh cuộn đậu đỏ.

Quý Tri Tiết lấy bánh cuộn đậu đỏ trong tay ta, ôn tồn nói: "Hôm nay ăn đủ rồi, ăn nữa sẽ bị khó tiêu."

Ta còn chưa kịp phản đối thì cổ đã thấy ngứa, ta đưa tay gãi gãi, lại bị một cái cán quạt gõ nhẹ vào tay.

Quý Tri Tiết đột nhiên cúi xuống nhìn cổ ta, mùi đậu đỏ ngọt ngào phả vào mặt.

Ta toàn thân căng cứng, nói chuyện cũng run run: "Huynh, huynh đừng lại gần như vậy."

"Cổ muội nổi mẩn đỏ rồi, buổi trưa ăn gì vậy?"

Lê Thanh đột nhiên nhớ ra, vội vàng nói: "Tiểu thư buổi trưa ăn thịt dê nướng và canh thịt dê."

"Là lỗi của ta, đậu đỏ kỵ với thịt dê." Quý Tri Tiết lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc, nhét hai viên vào miệng ta.

Mắt ta sáng lên: "Vị sơn tra?"

"Thuốc trị dị ứng, sợ không ngon nên thêm chút sơn tra." Quý Tri Tiết gật đầu, "Muội ngày nào cũng ăn uống linh tinh, phải thường xuyên mang theo loại thuốc này."

Ta nhìn Quý Tri Tiết vẻ mặt ấm áp, nhịn không được hỏi: "Tiểu thúc, vì sao mỗi ngày trên người huynh đều có mùi hương khác nhau vậy?"

Quý Tri Tiết vẻ mặt khó hiểu: "Ta chưa từng dùng hương liệu, A Tuế nói mùi gì?"

"Hôm qua ngươi có mùi hoa đào, hôm nay là mùi đậu đỏ." Ta vẻ mặt khó hiểu, người này hình như tặng đồ ăn vặt gì, trên người sẽ có mùi hương đó, thật kỳ lạ!

"Vậy a huynh của muội có mùi gì?"

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"A huynh trước kia có mùi tùng bách, bây giờ là mùi mực."

Loading...