Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MƯỜI NĂM CỦA CHỈ NGUYỆT - Chương 6 + 7

Cập nhật lúc: 2024-08-16 22:06:55
Lượt xem: 1,732

 

9.

 

Cậu bé đỏ bừng mặt, mẫu thân cậu ngã xuống đất, mặt mày tái nhợt, môi run rẩy không nói nên lời.

 

Ta lại nhớ đến mẫu thân.

 

Năm xưa chẳng lẽ bà cũng quỳ trước mặt Bùi Phong Sinh, cầu xin hắn tha cho tỷ thế này sao.

 

Ta ôm lấy ngực, hừ một tiếng “Đau quá”, ngã xuống bên cạnh Bùi Phong Sinh.

 

Bùi Phong Sinh lập tức buông tay ra ôm lấy ta.

 

Cậu bé rơi xuống đất, bò vào lòng mẹ, sợ hãi khóc “hu hu”, miệng vẫn còn chửi mắng:

 

“Yêu nữ yêu nữ, đồ xấu xa, nếu không có ngươi hôm nay chúng ta đã có thể nhận được hai lượng bạc, có thể mua thịt ăn rồi.”

 

“Đúng là yêu nữ!”

 

“…”

 

Mẫu thân cậu lập tức bịt miệng cậu lại, sau đó dùng ánh mắt đầy oán độc trừng ta.

 

Nhưng ánh mắt thì không thể đả thương người khác.

 

Nếu ánh mắt có thể đả thương người khác, ta đã sớm phanh thây Bùi Phong Sinh rồi.

 

Bùi Phong Sinh cười lạnh đứng dậy, áo trắng nhuốm máu, từng bước tiến lại gần hai người kia.

 

“Muốn bạc? Hửm?”

 

Hắn tháo nhẫn ra, nhét vào miệng cậu bé.

 

Khóe môi cậu bé rỉ ra chút máu, hắn buông tay, chỉ vào ta nói:

 

“Chiếc nhẫn này cho ngươi, lạy nàng ấy đi, gọi nàng là Bồ Tát sống.”

 

Cậu bé che miệng đứng sững tại chỗ.

 

Nhưng mẫu thân cậu lập tức lao tới quỳ xuống trước ta, kéo cậu cùng nhau lạy, vừa lạy vừa lớn tiếng kêu:

 

“Bồ Tát sống, Bồ Tát sống!”

 

Ta đứng trước cửa chùa, nhìn những người vừa rồi còn chửi mắng ta, giờ đây lại tranh nhau lấy lòng, gọi ta là nữ Bồ Tát, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng bi ai.

 

Khi ta khuyên Bùi Phong Sinh ra ngoài, ngăn cản hắn thả cậu bé, họ mắng ta là yêu nữ.

 

Ta không làm gì cả, họ lại gọi ta là Bồ Tát sống.

 

Thế gian này đúng là nên thay đổi một chút rồi.

 

Bùi Phong Sinh bật cười lớn, như thể đang xem một màn kịch hài hước.

 

“Không phải chỉ cần bạc thôi sao? Nếu các ngươi cho rằng ta không có tư cách giảng kinh, vậy từ nay ta cũng không giảng nữa, từ hôm nay ta hoàn tục, trở lại làm lại tiểu Hầu gia của ta.”

 

Nói xong, hắn rải một nắm bạc, kéo ta xuống núi trở về Hầu phủ.

 

Lão Hầu gia tức đến mức thổ huyết, đứng chặn trước xe của ta và Bùi Phong Sinh.

 

Bùi Phong Sinh ôm ta xuống, lão Hầu gia vừa định lớn tiếng mắng chửi, nhưng khi nhìn thấy mặt ta thì sững sờ, m.á.u ở khóe môi nhỏ xuống áo cũng quên lau.

 

“Tri Nguyệt?”

 

Ông lẩm bẩm.

 

10.

 

Lão Hầu gia không ngăn cản nữa, để mặc ta theo Phủ Phong Sinh vào phủ.

 

Chờ khi chúng ta an ổn, lão mới gọi người dẫn Bùi Phong Sinh đi, chỉ để lại mình ta ở trong phòng.

 

Cửa sổ bất ngờ bị đóng lại, khe hở cửa sổ lùa vào một làn khói trắng, là mê hương.

 

Ta giả vờ ngất đi, bên tai lại nghe thấy giọng nói quen thuộc:

 

“Đưa cô ta đi, Hầu gia cho năm mươi lượng, đủ cho cả nhà các ngươi sống sung túc cả đời.”

 

Giọng nói vừa dứt, cửa “két” một tiếng mở ra, tên mặt sẹo bước vào.

 

Nghe tiếng bước chân của quản gia dần xa ngoài cửa, ta lập tức lật người dậy, rút trâm cài đầu ra đ.â.m vào cánh tay để giữ tỉnh táo rồi lao nhanh ra khỏi cửa.

 

Tên mặt sẹo không ngừng đuổi theo phía sau, vừa đuổi vừa hét:

 

“Phủ Hầu rất lớn, người lần đầu vào không ai không lạc đường, ngươi chạy thế này sớm muộn cũng bị bắt, chẳng bằng ngoan ngoãn đi theo ta!”

 

Phủ Hầu rất lớn, người lần đầu vào chắc chắn sẽ lạc đường.

 

Nhưng đây không phải là lần đầu tiên ta vào đây.

 

Mười năm trước, khi ta chỉ mới sáu tuổi, lưng đeo tờ trạng thư dài gần bằng người mình đến Đại Lý Tự tố cáo.

 

Lão Hầu gia ra mặt nói muốn xin lỗi và bồi thường rồi đưa ta vào phủ.

 

Trong thư phòng, ông ta quỳ gối dâng trà, thay quý tử xin lỗi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/muoi-nam-cua-chi-nguyet/chuong-6-7.html.]

 

Nhưng chén trà đó đã làm mù đôi mắt ta.

 

Ta bị ném ở cửa sau Hầu phủ, kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không nghe.

 

Bên tai lại nghe được tên mặt sẹo nói với quản gia Hầu phủ:

 

“Yên tâm, ta nhất định sẽ đẩy con nhóc đó xuống vách núi, giúp Hầu gia trừ họa.”

 

Sau đó, ta bị dẫn lên trên núi, đẩy xuống vách núi, toàn thân xương cốt gãy nát.

 

May thay, có đã người cứu ta rồi nuôi dưỡng, dạy ta cách dùng mưu kế tấn công để tiêu diệt kẻ thù, khiến chúng tự hủy hoại bản thân.

 

Mười năm qua, Bùi Phong Sinh sống lại một lần.

 

Ta cũng vậy.

 

Công dụng của mê hương bắt đầu ngấm vào, trước mắt ta bắt đầu mờ đi.

 

Ta vừa chạy vừa rút thêm một chiếc trâm nữa, đ.â.m vào cánh tay còn lại.

 

Cơn đau dữ dội khiến ta nhìn rõ đoạn đường trước mắt, cuối đó chính là thư phòng.

 

Ta dùng chút sức lực cuối cùng, xông vào cửa thư phòng.

 

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh.

 

Ta thấy Bùi Phong Sinh hoảng hốt chạy đến, cuối cùng cũng yên tâm nhắm mắt lại.

 

11.

 

Khi tỉnh lại, ta đã trở về phòng.

 

Bên tai là tiếng cầu xin yếu ớt.

 

Có người đến báo rằng tên mặt sẹo không nhận ra chủ tử, đã bị đánh đến ngất.

 

Tên mặt sẹo c.h.ế.t rồi.

 

Cái c.h.ế.t thật quá dễ dàng.

 

Nhưng không sao, mục tiêu của ta là Bùi Phong Sinh.

 

Ta nhất định sẽ không để Bùi Phong Sinh c.h.ế.t dễ dàng như vậy.

 

“Người muốn ở lại, ta cũng không ngăn cản ngươi nữa, nhưng ngươi nhất định phải quay lại chùa.”

 

Lão Hầu gia thở dốc dặn dò, nói một câu thở ba hơi, còn kèm theo hai tiếng ho.

 

Ta nhắm mắt, nghe bọn họ nói chuyện.

 

Bọn họ bàn theo kế hoạch ban đầu, chỉ cần Bùi Phong Sinh tiếp tục giảng kinh, giữ vững hình tượng người thiện lương thì sẽ có cơ hội bắt đầu lại từ đầu.

 

Mà Hầu phủ đã sớm có sự chuẩn bị sẵn ở vùng Giang Lăng, chờ thời cơ đến sẽ phá đê, dàn dựng một trận lũ lụt.

 

Sau đó để Bùi Phong Sinh với thân phận hòa thượng nghe theo thiên mệnh đến cầu phúc và cứu trợ.

 

Như vậy, Bùi Phong Sinh có được công lao rồi hoàn tục xong liền có thể trực tiếp làm quan.

 

Lúc đó, dân gian chỉ biết đến hòa thượng Bùi Phong Sinh đắc đạo, không ai nhớ đến kẻ ác bá Bùi Phong Sinh ở kinh thành khi xưa nữa.

 

“Con chỉ có một yêu cầu, giữ lại Chỉ Nguyệt bên cạnh con.”

 

Giọng của Bùi Phong Sinh chậm rãi vang lên, “Phụ thân, người cũng nên hiểu, Tri Nguyệt là thứ muội, không được thì thôi, còn Chỉ Nguyệt này không có quan hệ huyết thống với chúng ta, nhất định phải để con giữ lại.”

 

“Thực ra, ban đầu cũng vì Tri Nguyệt rời đi mà con mới khắp nơi tìm người giống nàng ấy.”

 

“Giữ lại Chỉ Nguyệt, con hứa sau này sẽ không lang thang khắp nơi nữa.”

 

Tri Nguyệt, thì ra người ta giống, cũng là thứ muội cùng cha khác mẹ của hắn.

 

Ta bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

 

Lão Hầu gia thở dài một tiếng: “Tùy ngươi muốn nghĩ gì thì nghĩ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp, đợi khi việc thành công, đừng nói chỉ cần một Chỉ Nguyệt, dù là bao nhiêu nữ nhân, già trẻ, đã đính hôn hay đã sinh con cũng không thành vấn đề.”

 

“Ta chỉ có mỗi một đứa quý tử, chỉ muốn trước khi c.h.ế.t thấy ngươi an ổn trở về nhà.”

 

“Đừng để bị người đời chỉ trích nữa.”

 

Bên tai vang lên tiếng cười tùy tiện của Bùi Phong Sinh: “Buồn cười thật, năm xưa cả nhà đó đã bị diệt cỏ tận gốc, ngôi làng đó cũng không còn nữa, còn ai dám chỉ trích con? Trừ khi có ác quỷ từ địa ngục bò về.”

 

Ta siết chặt nắm tay.

 

Còn ta nhớ chứ.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta từ địa ngục bò về, chính là để kéo ngươi xuống cùng.

 

Không chỉ mình ngươi, Bùi Phong Sinh, còn có lão Hầu gia và vị tỷ tỷ Quý phi cao quý kia của ngươi nữa.

 

Không một ai trong số người hối hận về chuyện năm xưa.

 

Không một ai cho rằng những việc Bùi Phong Sinh làm chính là tội ác tày trời.

 

Những người bị hại đã yên nghỉ dưới lòng đất, cớ sao những kẻ gây ta ác lại có thể cười đùa trên đài cao?

 

Loading...