MƯỜI NĂM NUỐI TIẾC - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2024-09-30 22:10:10
Lượt xem: 2,261
10
Lần này, khủng hoảng truyền thông rất nghiêm trọng.
Cổ phiếu của tập đoàn Phó gia liên tục giảm sàn trong nhiều ngày liền.
Tâm trạng tôi không hẳn vui, cũng không buồn, chỉ thấy nhẹ nhõm.
Ngày tôi xuất ngoại đã được ấn định sau nửa tháng nữa.
Tôi tự đăng ký một lớp học tiếng Anh giao tiếp.
Tôi nghĩ rằng trong tình huống như hiện tại, Phó Thời Sâm sẽ không còn thời gian để tìm tôi nữa.
Nhưng chỉ một tuần sau, khi tôi rời khỏi lớp học, tôi liền thấy Phó Thời Sâm đứng đợi ở cổng.
Anh ta trông gầy hơn hẳn, trên cổ quàng chiếc khăn màu nâu cà phê mà tôi đã tự tay đan tặng anh vào sinh nhật năm ngoái.
Những năm trước, tôi cũng dành dụm cả nửa năm lương để mua tặng anh đồng hồ và thắt lưng.
Nhưng rồi tôi phát hiện ra rằng, những món quà mà tôi xem là quý giá nhất, trong tủ đồ của anh lại là thứ rẻ tiền nhất.
Vì vậy, năm ngoái, tôi đã dành dụm ba tháng lương, rồi mất thêm ba tháng học cách đan khăn.
Tôi cứ nghĩ rằng, món quà này có thể khiến anh cảm nhận được tình cảm của tôi nhiều hơn.
Nhưng khi tôi tặng anh, anh chỉ thờ ơ liếc một cái, rồi cất nó vào góc tủ.
Tôi muốn anh thử đeo nó, nhưng anh lại nhìn chằm chằm vào đôi tay bị đ.â.m đầy vết kim của tôi, nhăn mặt nói: "Cô để ý như vậy, chẳng lẽ là tự tay đan? Cố An Nhiên, cô không định làm trò ngớ ngẩn này thật đấy chứ?"
Tôi lập tức rụt tay vào trong áo, cúi đầu đáp: "Tất nhiên là không."
Anh ta thấy tôi nhìn chằm chằm vào chiếc khăn, cố ý kéo khăn lên, để lộ họa tiết con hạc trắng có thêu tên của anh.
"An Nhiên, đẹp không?"
"Tôi tưởng anh đã vứt nó rồi."
Tôi lạnh nhạt đáp, rồi quay người bước về phía nhà trọ nơi tôi đang ở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/muoi-nam-nuoi-tiec/chuong-10.html.]
Anh ta theo sau tôi vào căn phòng trọ chật hẹp, lưỡng lự lên tiếng: "Em vừa mới phá thai xong, sao có thể ở chỗ này? Nếu không có tiền, anh có thể..."
Tôi ngắt lời anh ta: "Anh quên rồi sao? Tôi đã phá bỏ đứa con của anh, hủy hoại buổi ra mắt sản phẩm mới của Phó gia, hủy hoại anh, hủy hoại cả Lưu Ân Ân."
"An Nhiên, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, trước đây là anh không suy xét thấu đáo. Chuyện này không phải lỗi của em. Chỉ cần em quay về xin lỗi bố mẹ anh , anh đảm bảo rằng người vợ của anh chỉ có thể là em. Chúng ta sẽ có lại con."
Tôi suýt bật cười vì tức giận. Đến đứa con tôi còn phá bỏ, vậy mà anh ta vẫn nghĩ tôi muốn làm vợ anh ta.
"Tôi nghĩ anh đã hiểu sai vấn đề rồi. Vấn đề ở đây là, tôi không cần anh nữa."
"Và tôi càng không đời nào quay về xin lỗi."
Anh ta nghiến răng, mắt đỏ hoe, định bước tới ôm tôi, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của tôi chặn lại.
"An Nhiên, trước đây em chưa bao giờ nói những lời làm tổn thương anh như thế. Chắc chắn em vẫn còn giận anh , đúng không? Anh có thể giải thích mà."
Anh ta vừa nói vừa rút ra một xấp ảnh, dày cộp.
Tôi không thèm quan tâm, chỉ im lặng đun nước, sau đó bắt đầu tẩy trang.
Anh ta theo sát tôi từ phía sau.
"Bức ảnh hôn nhau này là do Ân Ân thua trò chơi mạo hiểm. Lúc đó có quá nhiều người, anh không thể để người khác chiếm lợi từ cô ấy được."
"Còn bức này là hôm đó trời mưa to quá, quần áo anh bị ướt sũng. Khi đang ở khách sạn, đột nhiên có tiếng sấm, cô ấy hoảng sợ và nhào vào người anh , vì vậy chúng anh mới ôm nhau..."
"Còn bức này..."
Cho đến khi nước trong ấm từ sôi nóng chuyển thành lạnh ngắt, anh ta vẫn còn cầm hơn nửa xấp ảnh trên tay.
Anh ta nói càng ngày càng nhỏ, giọng cũng dần trở nên khàn đặc.
Tôi ngẩng lên nhìn anh ta: "Anh có định tiếp tục không?"
Anh ta siết chặt xấp ảnh, nhắm chặt mắt, đầy đau khổ: "Khi đó hai nhà chúng ta vốn định liên hôn, nhưng anh đã hủy hôn vì anh thích em. Khi cô ấy tỏ tình với anh , anh đã từ chối. Cũng vì chuyện này mà cô ấy giận dỗi bỏ ra nước ngoài, rồi gặp phải tất cả những chuyện kia."
"An Nhiên, trước đây chúng ta nợ cô ấy, nhưng anh hứa rằng từ giờ trở đi, anh sẽ không để em phải chịu chút ấm ức nào. Em sẽ hiểu cho anh đúng không?"