Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MƯỜI NĂM NUỐI TIẾC - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2024-09-30 22:08:36
Lượt xem: 1,167

7

 

Bước chân của tôi ngày càng nhanh.

 

Tôi vội vàng vẫy một chiếc taxi để rời đi.

 

Trong gương chiếu hậu, tôi thấy Phó Thời Sâm đứng rất lâu ở cổng khu chung cư.

 

Anh ta liên tục gọi điện cho tôi, nhưng tôi không bắt máy.

 

Sau đó, anh ta nhắn tin, nói rằng chuyện họp báo là chuyện cấp bách, cần xử lý trước mắt.

 

Anh ta biết tôi đã chịu uất ức, và sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh ta sẽ bù đắp cho tôi.

 

Nhìn xem, anh ta cũng biết tôi đã chịu thiệt thòi.

 

Nhưng mỗi lần có Lưu Ân Ân xuất hiện, tôi lại là người bị đem ra hy sinh.

 

Tôi lập tức chặn số điện thoại của anh ta.

 

Trở về khách sạn, tôi nằm dài trên giường, tay che mắt.

 

Điện thoại từ ba mẹ không ngừng gọi đến.

 

Mẹ hỏi tôi có phải đang muốn làm bà tức c//hế//t hay không, còn nói rằng bệnh đau đầu của bà lại tái phát, nếu tôi không ngoan ngoãn đi dỗ dành Phó Thời Sâm, bà sẽ để mình đau c//hế//t cho xong.

 

Sau đó là một tràng dài dạy dỗ, trách mắng rằng đã nuôi tôi lớn như thế nào, còn tôi thì quá bất hiếu.

 

Trong đầu tôi vang lên hình ảnh ba mẹ thay đổi thái độ khi biết gia thế của Phó Thời Sâm.

 

Tôi mãi vẫn không thể hiểu, tại sao con cái khi sinh ra đã yêu thương ba mẹ, nhưng có những ba mẹ lại không thể yêu thương con cái của mình?

 

Tôi nhắn lại cho mẹ: "Thân thể là của mẹ, nếu mẹ muốn đau c//hế//t thật, con cũng không cản mẹ."

 

Sau đó, tôi không trả lời tin nhắn của mẹ nữa.

 

Tôi gọi cho khách hàng và xác nhận rằng tôi sẵn sàng đi làm việc ở nước ngoài.

 

Buổi họp báo sẽ diễn ra vào thứ Tư.

 

Đó cũng là ngày Phó thị ra mắt sản phẩm mới.

 

Thương nhân coi trọng lợi nhuận, ngay cả trong tình huống này, họ cũng không quên tối đa hóa lợi ích từ dư luận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/muoi-nam-nuoi-tiec/chuong-7.html.]

 

Tôi mặc một chiếc áo khoác gió màu đen xuất hiện tại cổng hội trường.

 

Các phóng viên từ các trang báo lớn do Phó thị mời đến nhanh chóng vây quanh tôi.

 

Phó Thời Sâm và Lưu Ân Ân đứng không xa.

 

Thấy tôi khó khăn tiến tới, Phó Thời Sâm lập tức tiến lên đón tôi, ôm tôi vào lòng. Tôi muốn đẩy anh ta ra, nhưng anh ta siết chặt hơn: "Nhiều người như thế này, cẩn thận đụng phải đứa bé."

 

Đèn flash chớp nháy liên tục, khiến tôi không thể mở mắt ra, cuối cùng tôi quyết định không giãy giụa nữa.

 

Trong hội trường, các phóng viên có vẻ quy củ hơn nhiều.

 

Lưu Ân Ân nở nụ cười đắc ý nhìn tôi.

 

Tôi hờ hững nhếch môi cười.

 

Hy vọng lát nữa cô ta vẫn có thể cười được.

 

"Cô Cố, có phải ngay khi cô Lưu vừa ra nước ngoài, cô đã không thể chờ đợi mà hạ thuốc để lên giường với anh Phó? Cô cảm thấy thế nào khi làm điều đê hèn đó?"

 

"Nghe nói đứa con trong bụng cô thực ra là nhờ ăn trộm tinh trùng của anh Phó để làm thụ tinh ống nghiệm, cô học chiêu này từ đâu?"

 

Hai phóng viên đứng dậy đầu tiên, lời lẽ sắc bén.

 

Gương mặt Phó Thời Sâm càng lúc càng lạnh, anh ta quát lớn: "Ai bảo các người hỏi những chuyện này?!"

 

Tôi liếc anh ta một cái, trong lòng chỉ có bốn từ: Giả tạo!

 

Anh ta là một chủ tịch tập đoàn, chẳng lẽ lại không biết tôi sẽ phải đối mặt với gì khi đến buổi họp báo này sao?

 

Tôi phớt lờ ánh mắt ngỡ ngàng và hối hận của anh ta.

 

Tôi hướng về hai phóng viên kia nói: "Vì là bạn của Lưu Ân Ân, nên về nhân cách của hai người, tôi hoàn toàn có thể hiểu được."

 

Ánh mắt hai người lóe lên chút chột dạ, miệng lí nhí: "Cô đừng có vu khống!"

 

Nhưng trước ánh mắt chắc chắn của tôi, họ chỉ biết cắn môi, không dám nói thêm gì nữa.

 

Dù muốn điều tra kỹ, thì thân phận của họ cũng không thể giấu giếm lâu.

 

Huống chi hôm nay có bao nhiêu ống kính đang quay tại đây.

 

 

Loading...