Muốn chia tay? Không dễ vậy đâu! - Chương 5: Cuộc hẹn với Chu Nhiên
Cập nhật lúc: 2024-10-06 01:38:39
Lượt xem: 22
Ngày hôm sau, Tống Thần dậy sớm đi làm ở công trường.
Tôi mơ màng nhớ lại, trước khi ngủ đêm qua, tôi đã lầm bầm phàn nàn chiếc giường quá cứng.
Tống Thần ôm tôi vào lòng đáp lại một câu “Đỏng đảnh”.
Sau đó thì ngủ một mạch đến sáng.
Trên ban công phơi quần áo lót của tôi, chỗ bị bẩn hôm qua đã được giặt sạch sẽ.
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Tống Thần ngậm điếu thuốc, lười biếng giặt chiếc "quần nhỏ xinh xắn" của tôi.
Cổ họng hơi đau, tôi vừa uống cháo Tống Thần nấu sẵn, vừa lướt điện thoại.
Bạn thân Lục Lộ hẹn tôi chiều nay gặp mặt ở quán cà phê cạnh trường.
Khi tôi đến nơi, bên cạnh Lục Lộ còn có một chàng trai khác.
Tóc xanh, khuyên tai bạc, ngũ quan tinh xảo, từ đầu đến chân toàn đồ hiệu.
Tôi sững sờ: “Chu Nhiên, sao cậu lại ở đây?”
“Đường Đường, cậu không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của tớ, tớ đành nhờ Lục Lộ hẹn cậu ra ngoài vậy.”
Tôi quay sang nhìn Lục Lộ, thấy sắc mặt tôi không tốt, cô ấy cúi đầu nhắn tin vài dòng, rồi kiếm cớ chuồn mất, để lại tôi và Chu Nhiên mặt đối mặt.
Lục Lộ: 【Bảo bối, cậu đã thèm muốn Chu Nhiên lâu như vậy rồi, có thể trở thành bà Chu hay không thì phải xem hôm nay đấy nhé.】
Theo nguyên tác, sau khi tôi chia tay với Tống Thần, hôm nay đúng lúc là ngày tôi và Chu Nhiên vào khách sạn.
Tôi không khỏi nhớ đến lời hệ thống nói với tôi trước đây: “Ký chủ, cô thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa? Sức mạnh của cốt truyện là rất lớn, thậm chí có thể là không thể thay đổi, cô thật sự muốn nghịch thiên cải mệnh sao?”
Trong lòng bỗng dưng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Chu Nhiên đẩy chai nước hoa Chanel mới mua đến trước mặt tôi, vẻ mặt như chắc chắn sẽ thành công, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
Lúc tình cảm nồng nàn, trong mắt Tống Thần cũng tràn đầy dục vọng, nhưng hoàn toàn khác với vẻ thèm thuồng khiến người ta khó chịu của Chu Nhiên.
“Đường Đường, chia tay với hắn ta đi.”
Tôi đẩy hộp quà lại: “Chu Nhiên, tôi và bạn trai tôi rất yêu nhau, nếu trước đây đã gây ra hiểu lầm cho cậu, tôi xin lỗi. Nhưng mong cậu sau này giữ khoảng cách bạn bè bình thường với tôi, cảm ơn”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/muon-chia-tay-khong-de-vay-dau/chuong-5-cuoc-hen-voi-chu-nhien.html.]
Chu Nhiên cười phá lên: “Trần Đường, cậu đây là chơi trò lạt mềm buộc chặt à? Nói cho cậu biết, tôi không ăn chiêu này đâu. Tôi thừa nhận, tôi rất thích con gái đẹp làm nũng một chút, nhưng nếu làm quá thì sẽ không còn dễ thương nữa, cậu hiểu không?”
“Chu Nhiên, tôi cũng nói lần cuối cùng, tôi không thích cậu.”
Một số bạn học cùng trường ở bàn khác bị thu hút sự chú ý, xì xào bàn tán:
“Trước đây có người nói Trần Đường là "chó săn" của Chu Nhiên, xem ra cũng không phải vậy.”
“Đúng vậy, Trần Đường đã nói mình có bạn trai rồi, sao Chu Nhiên vẫn cứ đeo bám thế nhỉ?”
“Điều kiện của Chu thiếu gia tốt như vậy, con nhỏ này đang giả vờ thanh cao đấy à?”
Tôi không muốn đôi co nữa, đứng dậy định đi, bị Chu Nhiên túm tay kéo mạnh lại.
“Không phải chứ, Trần Đường, tôi thật sự không hiểu tên công nhân kia có gì tốt, cả ngày làm việc nặng nhọc, vừa bẩn vừa thối, hắn ta có thể cho cậu cái gì chứ!”
“Nhiều bạn học ở đây, đừng làm loạn nữa được không, tôi đồng ý làm bạn trai cậu được chưa, chẳng phải cậu muốn điều này sao.”
“Buông ra.” Tôi giật mạnh tay.
Không ngờ Chu Nhiên lại kéo mạnh một cái, ôm chặt tôi vào lòng, tiếng động khiến nhân viên phục vụ chú ý.
“Xin lỗi, chúng tôi là người yêu, đang cãi nhau thôi.” Chu Nhiên ôm chặt tôi, cười với mọi người xung quanh.
Nhân viên phục vụ liếc nhìn chúng tôi rồi bỏ đi.
Tôi có một tật xấu, khi cực kỳ căng thẳng hoặc sợ hãi sẽ bị mất tiếng.
Không nói nên lời, tôi thò tay vào túi định lén báo cảnh sát, thì phía sau vang lên giọng nói quen thuộc.
“Bạn gái tôi từ bao giờ thành người yêu của cậu rồi?”
Tống Thần cao hơn Chu Nhiên nửa cái đầu, cúi đầu nhìn hắn ta bằng ánh mắt như nhìn người c.h.ế.t hoặc con mồi sắp chết.
Dưới ánh nhìn như vậy, Chu Nhiên gần như ngay lập tức buông lỏng tay, tôi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hắn ta, đứng sang bên cạnh Tống Thần, ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc, trái tim đang hoảng loạn dần bình tĩnh lại.
Chu Nhiên có lẽ nhận ra hành động buông tay theo bản năng vừa rồi rất mất mặt, liền ra vẻ vênh váo: “Anh chính là tên công nhân kia à, bạn trai của Trần Đường, tôi đang định tìm anh đấy.”
“Ra ngoài.” Giọng nói Tống Thần lạnh đến thấu xương, anh ôm tôi ra khỏi quán cà phê, Chu Nhiên chửi thề một tiếng, bám theo sau.
Cùng đi ra ngoài còn có vài bạn học cùng trường.