Muộn màng - 6
Cập nhật lúc: 2024-08-26 19:46:51
Lượt xem: 3,630
Tôi không nghĩ một Phó Thanh Vũ tốt như vậy, ngời có ngoại hình, có gia cảnh, tính cách và sự nghiệp hoàn hảo như vậy lại thích tôi như thế này.
Nhưng Phó Thanh Vũ dường như nhìn thấu những gì tôi đang nghĩ. Những ngón tay thon dài trắng trẻo của anh đang gấp hoa, một lúc sau, tờ giấy lụa có hoa văn bông tuyết biến thành những đóa hoa hồng nở rộ trong lòng bàn tay anh ấy. Anh đặt bông hồng vào tay tôi: “Nguyệt Nguyệt, anh thích em.”
Tôi cầm bông hồng trên tay: “Nhưng nhưng...” Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, những lời mẹ tôi đã nói với tôi vẫn không khỏi âm ảnh tôi.
“Phó Thanh Vũ, anh có thể không biết rằng tôi đã một lần phá thai vì Trần Châu... Anh xứng đáng có được người con gái tốt hơn.”
Đôi mắt của Phó Thanh Vũ lóe lên sự oán giận, tức giận và một số tự trách mà tôi không thể hiểu được: “Lâm Nguyệt, em rất tốt, rất ưu tú, thành tích tốt, có sự nghiệp của chính mình, em cũng là cô gái tốt, chưa bao giờ chủ động làm tổn thương người khác, xem vậy đáng được mọi người yêu thương cùng đối xử tử tế.”
“Anh thích em là chuyện của anh, em không cần cảm thấy đó là gánh nặng, Không cần phải cố tình bắt đầu một mối quan hệ mới để thoát khỏi nỗi đau do một mối quan hệ cũ gây ra.”
“Nhưng em phải biết rằng, những vết thương em phải chịu là do Trần Châu gây ra. Em phá thai không phải do em không đủ tốt. Em và Trần Châu đã đính hôn. Hắn lừa dối em và cưới người khác, biến em thành kẻ thứ ba. Đó là lỗi của hắn, không phải lỗi của em!”
“Khi em yêu, em đã nghiêm túc với tình yêu của mình.” Anh nhấn mạnh: “Anh không để tâm”, như muốn khắc sâu những điều này vào tâm trí tôi.
Nói xong, anh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, trên khuôn mặt trắng trẻo hiện lên một chút ửng hồng khó nhận ra, dáng vẻ thẹn thùng của anh cùng với dáng vẻ thường ngày trầm tĩnh trưởng thành tương phản mạnh mẽ.
“Anh chưa tính tới chuyện thổ lộ cho em biết, ít nhất em cần phải có sự chuẩn bị. . . Nhưng em cũng đã phát hiện, anh cũng không muốn bởi vì sự tự ti cùng rụt rè mà bỏ lỡ em.”
“Em không cần phải đồng ý cùng đừng từ chối anh ngay lập tức, chỉ cần khi em muốn có một mối quan hệ mới, người đầu tiên em cân nhắc là anh.”
Đôi mắt anh ươn ướt, con ngươi đen láy như được nước gột rửa, sáng lấp lánh.
Nó khiến tôi bất giác nghĩ đến chú cún Samoyed của anh.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sao có thể có một chủ một cún như vậy!
Tôi vô thức đưa tay lên sờ đầu Phó Thanh Vũ, khi ngón tay chạm vào mái tóc mềm mại của anh, tôi đột nhiên phản ứng lại, muốn rút tay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/muon-mang/6.html.]
Phó Thanh Vũ nắm lấy tay tôi, xoa đầu và thở dài: “Nguyệt Nguyệt, anh thật hèn hạ khi nghĩ rằng: nếu như em bị hắn phản bội, anh nhất định sẽ thừa dịp đem em về trói ở bên cạnh anh. Nhưng điều quan trọng nhất, anh mong em hạnh phúc. Không cần biết ai sẽ mang hạnh phúc cho em.”
12
Trở lại thành phố Lâm sau một tháng, Phó Thanh Vũ và tôi tình cờ gặp Trần Châu khi đang ăn tối.
Có lẽ là bởi vì tôi biến mất một tháng không tin tức, trong khoảng thời gian này, Trần Châu cũng từ bỏ việc tìm kiếm nên tôi yên tĩnh đi làm trong vài ngày.
Đột nhiên nhìn thấy tôi, đôi mắt của Trần Châu sáng lên, hắn có vẻ rất ngạc nhiên.
Không màng những người bạn xung quanh tôi, hắn lao thẳng vào tôi.
“Nguyệt Nguyệt! Cuối cùng anh cũng tìm thấy em! Em đã đi đâu? Anh đã hỏi đồng nghiệp của em, họ đều nói không biết, nói rằng em đã nghỉ một tháng.”
“Nguyệt Nguyệt, em đừng giận anh, được không? Anh đã ly hôn với An An, anh biết điều em quan tâm chính là quan hệ của anh và em ấy. Bây giờ anh thực sự biết mình đã sai rồi, anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Về với anh, được không?”
“Nguyệt Nguyệt, em muốn một mái ấm gia đình, anh cho em, chúng ta kết hôn ngay nhé.”
Tôi không nói gì, Phó Thanh Vũ cười khẩy trước: “Anh thật biết nói đùa, anh Trần à, sao trước đây lúc lừa dối Nguyệt Nguyệt không thấy anh tình cảm như vậy nhỉ?”
Lúc này, Trần Châu mới chú ý đến Phó Thanh Vũ, khuôn mặt hắn đột nhiên tối sầm lại: “Phó Thanh Vũ, sao anh lại tới đây?”
Lúc tôi và Trần Châu mới yêu nhau, chúng tôi đã gặp Phó Thanh Vũ. Vào thời điểm đó, hắn đã ghen tuông với Phó Thanh Vũ mỗi ngày.
Sau đó, tôi chủ động giảm liên lạc với Phó Thanh Vũ, sự ghen tuông của hắn mới dần biến mất.
Trần Châu nhìn Phó Thanh Vũ, rồi nhìn tôi, như hiểu ra điều gì đó, hắn chợt nhận ra: “Một tháng nay, em đi chơi với Phó Thanh Vũ phải không?”
“Tôi đã hiểu vì sao cô tàn nhẫn phá bỏ đứa nhỏ như vậy! Cô cùng Phó Thanh Vũ dây dưa với nhau lâu rồi đúng không? Nhậm An An chẳng qua là cái cớ của cô mà thôi! Hồi đại học tôi đã nghi ngờ hai người có quan hệ tình cảm, nhưng bây giờ nhìn thấy thì đúng là như vậy.”