Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn Yêu - Chương 15,16,17: Phiếu điểm danh mà Cố Hành giữ.

Cập nhật lúc: 2024-08-07 23:26:13
Lượt xem: 4,791

15.

Mẹ tôi gói bánh bao cho dì Lâm, trong lúc đó dì Lâm vẫn luôn nắm tay tôi không buông.

Bà ấy làm tôi thấy lo lắng.

Bánh bao được gói xong, có vẻ như bà ấy vẫn chưa muốn rời đi.

Bà đột nhiên ôm chân mình: “Đau quá.”

Mẹ tôi lo lắng hỏi: “Sao thế, bà Lâm?”

Dì Lâm ôm chân: “Chắc vừa nãy chạy nhanh quá nên bị trẹo chân rồi, xem ra chỉ có Tiểu Điềm đưa tôi về nhà được thôi.”

Tôi ngạc nhiên đỡ bà: “Nhưng bà có xe mà?”

Dì Lâm tự nhiên nói: “Chân bị trẹo có thể sẽ say xe, để Điềm Điềm đưa tôi về thì tốt hơn.”

Tôi nhìn chiếc xe sang đậu trước cửa tiệm, đúng lúc chạm mắt với tài xế. Anh ta không thoải mái tránh ánh mắt tôi rồi lặng lẽ lái xe đi.

Mẹ tôi đẩy ra một chiếc xe đạp: “Hay là Điềm Điềm, con đi xe này đưa bà Lâm về nhà nhé?”

Tôi chưa kịp gật đầu thì dì Lâm đã nhảy lên ngồi: “Tôi thấy được đấy.”

Bà ôm eo tôi chỉ đường: “Điềm Điềm, gặp dốc thì leo lên nhé.”

Thế là dưới cái nóng 30 độ, hai chúng tôi đều mồ hôi nhễ nhại.

Cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự như lâu đài.

Dì Lâm lau mồ hôi, nhanh nhẹn nhảy xuống xe đạp: “Tới rồi, Điềm Điềm.”

Tôi đứng trước cửa tròn mắt không dám tin, một gia đình như thế này lại thích ăn bánh bao nhà tôi. Quanh năm suốt tháng, không bỏ bữa nào.

Dì Lâm nhiệt tình kéo tôi vào nhà nghỉ ngơi.

Nhà dì Lâm có nhiều người giúp việc, ai cũng có vẻ rất thích tôi, mặc dù đây là lần đầu tôi gặp họ.

Tôi còn chưa nhận ra điều bất thường thì dì Lâm đã bí mật đưa tôi vào một căn phòng.

Đó là phòng của Cố Hành, tông màu đơn giản, sạch sẽ gọn gàng.

Trong phòng có mùi hương quen thuộc. Nhìn bức ảnh gia đình bên cạnh, tôi chợt hiểu ra.

Thì ra bà ấy là mẹ của Cố Hành.

Trên đầu giường của Cố Hành có đặt một khung ảnh.

Tôi nhìn vào bức ảnh trong khung.

Đó là một cô gái mặc đồng phục học sinh đang khoác tay bạn mình, giơ tay làm dấu chiến thắng với máy ảnh khác.

Đó là tôi năm 18 tuổi.

Tôi hơi sững sờ, nhìn dì Lâm với ánh mắt hỏi: “Dì Lâm…”

Dì Lâm biết tôi muốn hỏi gì, chỉ vỗ nhẹ tay tôi rồi bò xuống gầm giường, lôi ra một cái hộp nhỏ có khóa.

Mở hộp ra, bên trong là một đống phiếu báo danh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/muon-yeu/chuong-151617-phieu-diem-danh-ma-co-hanh-giu.html.]

Thấy tôi ngơ ngác không hiểu, dì Lâm kéo tay tôi: “Bé con, con không nhận ra à? Nhìn kỹ lại đi, con nhìn kỹ lại đi.”

“Đây là…”

“Đây là phiếu báo danh mỗi lần thi tháng của con hồi trung học.”

Tim tôi chợt ngừng đập một nhịp, như bị thứ gì đó đánh trúng.

Tôi vô thức thì thầm: “Phiếu báo danh của tôi, đây là phiếu báo danh của tôi…”

Giọng dì Lâm nhẹ nhàng: “Điềm Điềm, con còn nhớ kỳ thi tháng ở trung học, xếp hạng theo thành tích, Cố Hành lần nào cũng ngồi trước con không? Thằng bé nhất, con nhì.”

“Nhớ chứ.”

“Đây là phiếu báo danh thằng bé lấy từ bàn con mỗi lần thi xong. Nó không dám nói chuyện với con, nhưng biết cơ hội được gần con là rất quý giá, nên mỗi lần thi xong, nó đều lấy phiếu báo danh của con đem về.”

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Tôi nhìn những phiếu báo danh đó, chúng nằm yên trong hộp, mỗi tờ đều được giữ gìn cẩn thận.

Nhìn kỹ, mỗi tờ phiếu báo danh đều có một dòng chữ nhỏ viết tay.

[Lần đầu tiên Tống Điềm ngồi sau tôi trong kỳ thi.]

[Lần thứ hai Tống Điềm ngồi sau tôi trong kỳ thi.]

[Lần thứ ba Tống Điềm ngồi sau tôi trong kỳ thi.]

...

Tôi cẩn thận cầm một tờ lên, những mảnh giấy nhỏ mà tôi chưa từng để ý này, lại ghi lại chân thực ba năm trung học của tôi, ghi lại mỗi lần tôi ngồi sau Cố Hành trong kỳ thi.

Nước mắt trào ra, hóa ra trong thế giới mà tôi chưa từng thấy, Cố Hành cũng có một câu chuyện về tôi mà tôi không biết.

Dì Lâm xoa đầu tôi, vẻ mặt áy náy:

“Xin lỗi, Điềm Điềm. Dì không hỏi ý con đã đưa con đến đây. Dì biết tin hai con chia tay, dì đưa con xem những thứ này không phải để con cảm động mà quay lại với Cố Hành.”

“Dì chỉ nghĩ là, với tính cách của Cố Hành, có lẽ cả đời này nó cũng sẽ không chịu nói với con. Nhưng dì đã chứng kiến câu chuyện này, biết Cố Hành thích con nhiều thế nào, nên dì muốn nói với con.”

“Có lẽ con có thể suy nghĩ thêm một chút về nó. Nếu cứ bỏ lỡ thế này, thực sự rất tiếc. Nhưng chuyện tình cảm không thể ép buộc, con cứ làm theo trái tim mình.”

Dì Lâm nói rất nhiều, tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe, trái tim hết lần này đến lần khác bị đánh thức.

“Điềm Điềm, Cố Hành đợi con thích thằng bé từ năm 16 tuổi rồi.”

“Nhưng anh ấy không phải đã yêu nhiều người...”

“Yêu nhiều người? Thay bạn gái như thay áo? Trăng hoa?”

Tôi gật nhẹ: “Dạ, bên ngoài… đều nói vậy.”

Dì Lâm hối hận: “Cũng tại dì và bố nó, đều là những chuyện không có thật, dì và bố nó tung tin ra. Muốn truyền thằng bé là người vô dụng một chút, để giảm bớt sự cạnh tranh trong công ty.”

Dì Lâm ánh mắt kiên định như đang tuyên thệ: “Điềm Điềm, con tin dì, trước con, nó chưa từng nắm tay cô gái nào đâu.”

Sợ tôi không tin, dì Lâm còn muốn giải thích thêm.

Dưới lầu vang lên giọng nam lười biếng mà dễ nghe: “Dì Lưu, mẹ cháu đâu?”

“Bà ấy ở trên lầu, trong phòng của cậu, bà ấy đang cùng…”

Dì Lưu chưa nói hết, Cố Hành đã phẩy tay: “Được rồi, cháu biết rồi.”

Loading...