Muốn Yêu - Chương 8,9,10,11,12: Chia tay.
Cập nhật lúc: 2024-08-07 23:24:24
Lượt xem: 5,930
8.
Khoảng thời gian một tháng ngày càng ngày càng gần, nhưng tôi và Cố Hành đều hiểu ý mà không nhắc đến.
Nhưng trò chơi vẫn là trò chơi, luôn có kết thúc.
Một lần tụ tập, Cố Hành vì có việc nên bảo tôi đi trước.
Là chàng trai lần trước chơi trò chơi ở quán bar đến đón tôi, hình như Cố Hành không quen thân họ lắm.
Nhưng vì đều là những công tử tiểu thư giàu có ở Kinh Thành, Cố Hành cũng nể mặt, thỉnh thoảng tham gia chơi cùng họ.
Mọi người đều rất kính trọng tôi, gọi tôi một cách lễ phép là "chị dâu nhỏ".
Nhưng khi đi vệ sinh về, tôi lại nghe thấy tiếng chế giễu trong phòng bao.
“Không ngờ lâu như vậy mà anh Hành vẫn chưa chán? Cô gái ngoan ngoãn đó đúng là có chiêu trò.”
“Ai mà biết được, có khi trông ngoan nhưng thực ra lại hoang dại lắm chứ?”
“Đã đến một tháng rồi, sao cô ta còn mặt dày không chia tay? Anh Hành chắc là làm từ thiện, không thì sao vẫn chưa nói chia tay chứ?”
“Cậu nói giọng sao chua vậy? Không phải là ghen chứ?”
“Tôi ghen gì? Chỉ là một cô gái bán bánh bao thôi mà?”
“Nhà cô ấy bán bánh bao à? Thảo nào một tháng rồi mà vẫn chưa nói chia tay, nếu là tôi, khó khăn lắm mới câu được anh Hành thì tôi cũng phải giữ chặt chứ!”
“Ha ha ha, cậu biết cách ví von thật đấy!”
...
“Rầm!”
Tôi đẩy cửa bước vào, mọi người lập tức im bặt.
“Ha…” Tôi cười nhạt.
Một nhân vật như tôi, họ có sợ gì đâu?
Chỉ vì có Cố Hành mà thôi. Ai cũng thấy rõ hiện tại Cố Hành vẫn chưa chán tôi, thậm chí còn rất hứng thú.
Vậy nên dù khinh thường đến đâu, họ cũng không muốn đắc tội với tôi ngay trước mặt.
Tôi không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, hận mình không học thêm chút kiến thức mắng chửi trên mạng.
Lòng bàn tay đã bị tôi bóp đến mức in hằn dấu.
Thấy tình hình không ổn, có người đứng ra dàn hòa: “Chị, chị dâu nhỏ, chị đừng để ý, mọi người chỉ đùa thôi, chị đừng bận tâm.”
Tôi nhìn anh ta, cười nhạt: “Không cần gọi tôi là chị dâu, các anh không nói sai gì cả, thực tế là như vậy. Nhưng có một điều, tôi nhìn rõ thân phận của mình, tôi biết đây chỉ là trò chơi, không cần các anh phải nhắc nhở.”
Căn phòng bỗng trở nên im lặng, có người lo lắng nhìn về phía cửa: “Anh, anh Hành.”
9.
Tôi quay lại, thấy thân hình cao lớn của Cố Hành đang đứng ở cửa, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, xem ra anh ấy đã nghe thấy những lời tôi vừa nói rồi.
Anh không để ý đến người gọi mình mà nhìn thẳng vào tôi, đi thẳng về phía tôi.
Đôi mắt đen của Cố Hành ánh lên chút lạnh lẽo, tôi biết, anh ấy đang giận.
“Em nghĩ anh như vậy sao…”
Anh chưa nói hết câu thì đã bị tôi kéo cổ áo, chặn miệng anh bằng một nụ hôn.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Tôi hiếm khi chủ động như vậy, Cố Hành chỉ sững sờ trong chốc lát, rồi lập tức chiếm thế thượng phong.
Anh ôm lấy mặt tôi, để tôi nắm cổ áo anh.
Cảm thấy đã hôn đủ, lúc này Cố Hành mới buông tôi ra, vùi mặt vào hõm cổ tôi.
Mọi người trong phòng không ai dám lên tiếng, họ chưa từng thấy Cố Hành như vậy, những người vừa nói xấu tôi bắt đầu lộ vẻ sợ hãi.
Họ có thể đắc tội với ai nhưng không thể đắc tội với Cố Hành.
Tôi vuốt tóc Cố Hành, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, làm vùng xương đòn của tôi ngứa ngáy.
Giọng anh như có chút ấm ức: “Tống Điềm… sao em có thể nghĩ anh như vậy?”
Tôi nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi anh.”
Giọng Cố Hành trầm thấp: “Không sao.”
Mọi người trong phòng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, may quá, thiếu gia Cố có vẻ đã được dỗ dành rồi.
Nhưng ngay sau đó, tôi nhẹ nhàng đẩy anh ấy ra.
Mọi người trợn tròn mắt, tim lại thót lên.
Tôi từng chữ từng câu: “Cố Hành, chúng ta chia tay đi.”
Mọi người: ???!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/muon-yeu/chuong-89101112-chia-tay.html.]
Cơ thể Cố Hành cứng đờ, sững sờ một lúc lâu mới phản ứng, anh ấy đưa tay muốn nắm lấy tôi: “Tại sao? Là họ nói gì với em sao? Anh có thể giải thích.”
Không khí xung quanh như đông cứng lại, tôi nhìn vào mắt Cố Hành, bình tĩnh nói: “Không có lý do gì cả, chỉ là một tháng đã đến, đây chỉ là trò chơi.”
Cố Hành mấp máy môi, cười tự giễu, ánh mắt như có gì đó sắp vỡ.
Anh ấy cúi đầu nhìn tôi, cười nhẹ: “Được, chia tay thì chia tay.”
“Cảm ơn anh.”
Tôi cầm túi, không quay đầu lại mà rời đi.
Khi tôi rời đi, Cố Hành không tỏ ra gì khác thường. Chỉ khi tôi đã đi, anh ấy mới im lặng rất lâu, rồi đập phá đồ đạc trong phòng bao.
Một chàng trai vừa chế giễu tôi bị anh ấy đá ngã xuống đất, giọng nói đầy giận dữ: “Mày là cái thá gì? Đã nói gì trước mặt cô ấy?”
Nghe nói hôm đó, Cố Hành và nhóm công tử nhà giàu đó đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
10.
Tôi dọn về ký túc xá ngay tối đó, lúc đi tôi để lại một chiếc thẻ ngân hàng trên bàn. Cố Hành tặng tôi rất nhiều thứ, bất cứ thứ gì anh ấy thấy thích đều muốn mua cho tôi. Nhưng những thứ đó quá đắt tiền, tôi đã quy đổi chúng thành tiền và gửi vào thẻ ngân hàng.
Gia đình tôi tuy bán bánh bao, nhưng lượng cung cấp mỗi ngày thực ra rất lớn, không hề nghèo như họ tưởng tượng. Hiện tại, cửa hàng của nhà tôi có mấy cái ở khu sầm uất của Tỉnh Thành.
Gặp lại Cố Hành là ba ngày sau. Dưới ký túc xá của tôi, Cố Hành cúi đầu nhẹ, tóc mái rủ xuống trán cứng cỏi của anh ấy.
“Cố Hành?” Tôi gọi anh ấy một tiếng, sao anh ấy lại đến, người kiêu ngạo như anh ấy bị bỏ rơi làm sao có thể quay đầu lại?
Cố Hành bước tới, dừng cách tôi một mét. Ánh mắt anh ấy không che giấu mà nhìn thẳng vào tôi, ánh nhìn chăm chú khiến tôi khó mà phớt lờ.
“Có việc gì không?” Giọng Cố Hành mang theo chút run rẩy: “Anh có chút nhớ em.”
Sự thừa nhận thẳng thắn mạnh mẽ này đánh thẳng vào tim tôi. Tôi nhìn vào mắt anh: “Cố Hành, chúng ta đã chia tay rồi.”
Sắc mặt anh hơi tái: “Anh biết.”
Anh nhìn tôi, cẩn thận tiến tới: “Lời họ nói với em hôm đó, có thể cho anh một cơ hội giải thích không?”
Tôi cười với anh: “Không cần đâu, em biết anh không phải là người như thế.”
Biểu cảm Cố Hành trống rỗng trong chốc lát, ánh mắt lộ ra một tia bối rối, giọng khàn khàn: “Vậy tại sao lại chia tay với anh?”
Giọng tôi bình tĩnh đến lạnh lùng: “Vì yêu anh, em rất mệt mỏi.”
Cố Hành khựng lại, khó khăn mở miệng: “Anh có làm phiền em không?”
Tôi lắc đầu: “Không, nhưng em hy vọng quan hệ của chúng ta dừng lại ở đây, được không?”
Cố Hành im lặng rất lâu, lúc mở miệng lần nữa, giọng rất nhẹ: “Xin lỗi, anh không chú ý đến cảm xúc của em, anh tưởng em cũng rất vui.”
Anh đưa tôi một tấm thẻ: “Anh tìm thấy thẻ ngân hàng em để lại trên bàn.”
Tôi không nhận: “Đó là tiền anh mua đồ cho em, những thứ đó quá đắt, em không thể nhận.”
Tay Cố Hành nắm chặt thẻ, như thể có thứ gì đó vỡ nát. Nhưng rất nhanh, anh mỉm cười, lại trở về vẻ thờ ơ như thường ngày. Anh nhét thẻ vào tay tôi, khí thế áp lực đó lại xuất hiện: “Cầm lấy đi, đồ anh tặng, từ trước đến giờ không có chuyện lấy lại.”
Nói xong, anh dường như muốn nâng tay nựng mặt tôi, nhưng lại kìm nén, tay nâng lên rồi lại bỏ xuống nhét vào túi.
“Đi rồi, nghỉ sớm đi, đừng thức khuya.”
11.
Tôi không biết tại sao, bóng lưng Cố Hành rõ ràng vẫn thẳng tắp như vậy, nhưng trông lại cô đơn đến lạ. Tôi sờ n.g.ự.c mình, nơi đó đau nhói.
Có thích Cố Hành không? Tôi đương nhiên thích, người đã thầm yêu bao năm, đâu dễ dàng từ bỏ như vậy. Nhưng tôi và anh vốn không cùng một thế giới, khoảng cách như vậy khó mà bỏ qua.
Tôi ghét tính cách của mình, muốn nói điều gì cũng không thể nói rõ ràng, làm việc luôn do dự. Dù Cố Hành nhường nhịn tôi, tôi cũng không có tự tin để anh mãi thích tôi, dù sao bắt đầu của chúng tôi chỉ là một trò chơi. Sự khác biệt về hoàn cảnh gia đình, về tính cách, mấy năm thầm yêu khiến tôi không thể không tự ti. Trong mối quan hệ này dường như phải có một người ở thế thấp.
Tôi không muốn lo được lo mất, cũng không muốn tự nghi ngờ bản thân. Tôi không biết tình cảm của Cố Hành dành cho tôi có thể kéo dài bao lâu, có lẽ chưa đến mức thích, chỉ là chưa từng yêu kiểu như tôi nên mới hứng thú kéo dài lâu hơn chút. Không ai tin tưởng vào mối quan hệ của tôi và anh ấy.
Yêu tôi rất mệt mỏi, tôi cũng không muốn chìm đắm vào rồi không thoát ra được. Người như tôi, có lẽ cả đời cũng không có được hạnh phúc. Có lẽ dừng lại ở đây là kết cục tốt nhất cho tôi và Cố Hành. Vì như vậy, ít nhất những trải nghiệm của tôi và anh là đẹp nhất, anh cũng chưa chán tôi, lâu sau đó, vẫn có thể thỉnh thoảng nhớ về. Có chút ướt rơi xuống mu bàn tay, tôi nhẹ nhàng lau đi, bước lên lầu.
12.
Sau này, Cố Hành thật sự không tìm tôi nữa. Anh dường như trở lại làm Cố Hành thường ngày, chỉ là nghe nói không còn đến quán bar. Mọi thứ trở lại bình thường, tôi nghĩ tôi sẽ không còn liên quan gì đến anh ấy nữa. Kỳ nghỉ hè còn lại hai tuần. Tôi hoàn thành công việc cuối cùng trong phòng thí nghiệm, quyết định dọn hành lý về nhà thăm một chút.
Nhà tôi ở Tĩnh Thành, cách trường chỉ ba tiếng xe. Tôi trực tiếp đến cửa hàng, lúc này mẹ và mọi người chắc vừa xong cao điểm buổi sáng, đang nghỉ ngơi trong tiệm. Chỉ là không ngờ chưa đến cửa tiệm, tôi đã nghe thấy giọng nữ cao vút.
“Nhà bán cái bánh bao gì thế? Khó ăn quá, nhân bên trong toàn thịt thối!”
Bố mẹ tôi đã gói bánh bao gần cả đời, bên trong không chỉ có thịt mà còn có lương tâm của họ. Tôi rất rõ, thịt bên trong tuyệt đối không thể là thịt thối. Nhưng bánh bao rơi đầy đất, cô gái kia cùng đám bạn đã đập phá rất nhiều đồ trong tiệm. Vài cô gái mặc đồ hiệu, phía sau còn có tài xế gia đình, vừa bịt mũi nói hôi quá, trong mắt không giấu được sự mỉa mai. Họ cố tình gây sự. Nhưng bố mẹ tôi thật thà, từ trước đến giờ không gây chuyện với ai. Nhìn mấy cô gái còn rất trẻ, chắc bị chiều hư, chỉ mong họ thấy chán rồi đi.
Mẹ tôi mỉm cười hiền hòa: “Chắc cô ngửi nhầm rồi, thịt này vừa được giao hôm qua, tươi lắm.”
Cô gái dẫn đầu mắt đầy giễu cợt: “Ồ, vậy tôi thật sự ngửi nhầm, không phải thịt thối, mà là mùi của các người thối.”
Cô gái khác bịt mũi nói quá lên: “Đúng vậy, sao lại có người mà người và quần áo đều hôi như vậy chứ? Đúng là dân quê nhỏ, hôi quá.”
Bị nói như vậy bố tôi cũng không giận, chỉ cười khờ: “Làm cả buổi sáng, chắc là có chút mùi mồ hôi.”
Lời mỉa mai của chính mình như đ.ấ.m vào bông, sắc mặt cô gái dẫn đầu không tốt, cầm bát trên bàn định ném.
Tôi bước lên nắm lấy cổ tay cô ta: “Cô đủ chưa?”