MƯU KẾ HÔN NHÂN - CHƯƠNG 13
Cập nhật lúc: 2024-08-25 00:48:20
Lượt xem: 2,187
13
Nhưng bây giờ thì khác.
Nhờ bà nội, khi quay trở lại thành phố, con bé giống như đã thoát khỏi trại tị nạn.
Tôi đã tắm rửa cho con, thay quần áo đẹp.
Tôi đưa con đến bệnh viện, lấy thuốc đặc trị và kiểm tra toàn diện.
Con bé không còn ngứa rát cổ họng, không còn phải ăn cơm nguội.
Con bé quấn quýt tôi không rời nửa bước, và thật lòng nhận ra món ăn của bà ngoại là mỹ vị nhân gian.
Con bé biết trân trọng hơn, biết không nói lời cay độc với người khác.
Và quan trọng nhất, con bé đã hiểu ai mới thực sự là người tốt với mình.
Vậy nên, con bé sẽ chọn ai, câu trả lời đã rõ ràng.
Trần Xuyên ban đầu không đồng ý ly hôn.
Anh ta không hiểu nổi, anh ta nói: "Là em đã nói, hôn nhân cần phải có sự hòa hợp, quá trình hòa hợp sẽ đau đớn, nhưng chúng ta phải vì tình yêu mà cố gắng chịu đựng.
"Bây giờ anh đã tự nhận ra sai lầm của mình, anh cam kết sau này sẽ không có đau khổ nào trong quá trình hòa hợp nữa, tại sao em lại không thể cho anh một cơ hội?"
Tôi bình tĩnh nhìn người đàn ông tiều tụy trước mặt: "Anh cũng biết, chỉ vì tình yêu mà người ta mới sẵn sàng nhẫn nhịn."
Sắc mặt Trần Xuyên lập tức trở nên trắng bệch.
Tôi nhẹ nhàng hỏi: "Bây giờ tình yêu đã hết, anh còn có thể cho tôi lý do gì để tiếp tục nhẫn nhịn?"
Tay Trần Xuyên run rẩy, dường như phải cố gắng lắm anh mới hiểu được ý nghĩa trong lời tôi nói.
Điều đó là bình thường.
Chúng tôi đã bên nhau từ thời học sinh, cùng nhau bước qua mười mấy năm.
Dù đã trải qua bao nhiêu khó khăn, không ai dễ dàng nói chia tay, nên anh không thể tin rằng khi con gái mới 5 tuổi, tôi lại quyết tâm rời xa anh như vậy.
Anh khóc, không thành tiếng, khuôn mặt nhăn nhó, nước mũi nước mắt chảy ra.
Mãi sau, anh lau mặt, luống cuống lục tìm điện thoại.
Anh nhìn đồng hồ, nhưng dường như không nhìn thấy gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/muu-ke-hon-nhan/chuong-13.html.]
Anh nói lắp bắp: "Vợ ơi, anh sắp muộn làm rồi, tối chúng ta nói chuyện tiếp nhé."
"Hôm nay là Chủ nhật."
Anh không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
"Tối nay đừng quên đi đón con ở trường mẫu giáo, có thể anh sẽ về muộn."
Khi nhắc đến con, anh đột nhiên dừng lại.
Anh quay lại nhìn tôi.
"Vì Nữu Nữu, An Ninh, Nữu Nữu chính là lý do mà chúng ta không thể chia tay.
"Con gái chúng ta cần một gia đình hoàn chỉnh."
Nói xong, anh nhanh chóng mở cửa bước ra.
Như thể nếu đi nhanh, tôi sẽ thay đổi ý định.
"Trần Xuyên."
Tôi gọi anh.
"Nếu là anh, anh sẽ làm được đến mức nào vì con?
"Anh sẽ hy sinh bao nhiêu vì con?"
Trần Xuyên quay đầu lại, mắt đỏ ngầu.
Không một chút do dự, anh ta nói với vẻ mặt kiên quyết:
"An Ninh, Nữu Nữu quan trọng hơn cả mạng sống của anh, có thể nói rằng cả phần đời còn lại của anh đều vì con mà nỗ lực."
Tôi mỉm cười.
"Anh nghĩ thế thì tốt."
Trần Xuyên nhìn tôi bối rối.
Tôi cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn, tiến lại gần anh: "Tôi đề nghị ly hôn, là vì muốn tốt cho Nữu Nữu.
"Tôi muốn làm gương cho con, dùng hành động thực tế để dạy con rằng không đáng vì một người mà đi sai đường đến cùng."