MƯU KẾ HÔN NHÂN - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-08-25 00:46:25
Lượt xem: 5,461
7
Những ngày tiếp theo, tài khoản mạng xã hội của mẹ chồng liên tục cập nhật các video đã qua 100 lần chỉnh sửa sắc đẹp của bà.
Trong video, bà thể hiện cuộc sống an nhàn bao nhiêu, thì trên camera, Nữu Nữu lại bị nuôi thả bấy nhiêu.
Video: “Vừa hái được nấm cùng các chị em, mọi người đoán xem có độc không?”
Trên camera, Nữu Nữu đang ăn miến cay và uống nước lạnh.
Video: “Tự tay làm một bàn đầy món ăn, đợi con trai út dẫn bạn gái về nhà, mọi người xem bữa ăn này có đủ hoành tráng không?”
Trên camera, Nữu Nữu đang lấy khoai lang ra khỏi lò.
Khoai lang có lẽ chưa chín, Nữu Nữu lại quay sang bàn, cúi người bám vào mép bàn để lấy thức ăn, có vẻ như là một chậu tiết hầm cay.
Trần Xuyên hoảng loạn, anh nhìn chằm chằm vào camera, vội vàng lấy điện thoại của tôi và gọi cho mẹ.
Mẹ anh đang tạo dáng quay video, lập tức tắt máy của anh.
“Vừa tự tay làm một bàn đầy món ăn, đợi con trai út dẫn bạn gái về nhà, mọi người xem có giống không?”
Câu nói được quay lại một lần nữa, đến giữa chừng, điện thoại lại reo liên hồi, bà tắt máy lần nữa.
Tôi nhắc Trần Xuyên rằng anh có thể nói trực tiếp qua video.
Thế là Trần Xuyên mở chức năng đó, hét lên với mẹ: “Đừng quay nữa mẹ, trông cháu đi.
“Nữu Nữu, đừng bám vào bàn!”
Mẹ anh bị giọng nói của Trần Xuyên làm cho giật mình, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Làm mẹ giật mình, lại quay phí công rồi.”
Nói xong, bà đưa tay đánh vào tay của Nữu Nữu: “Đợi chút nữa ăn, người ta chưa đến mà.”
Nữu Nữu vùng vẫy, giật mạnh một cái, cả chậu tiết hầm cay bị đổ tung.
Đêm đó, Trần Xuyên lái xe đến và đưa Nữu Nữu về nhà.
Anh vừa lái xe vừa khóc.
Anh khóc nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/muu-ke-hon-nhan/chuong-7.html.]
Anh nói: “An Ninh, anh sai rồi, mẹ kiếp, anh đã sai rồi.
“Nhưng anh sai, sao lại báo ứng lên con gái anh, con bé từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thương, chắc nó đau lắm.”
Đêm đó, đến nửa đêm, Nữu Nữu cuối cùng cũng được băng bó xong và trở về nhà.
Khi mở cửa nhà, Nữu Nữu mơ màng mở mắt, vành mắt liền đỏ lên.
Con bé bật khóc, giơ tay ra với tôi: “Mẹ ơi, con nhớ nhà.”
Cơ thể bé nhỏ, bẩn thỉu, trên mặt còn vài vết nước mắt, trên da trần còn những nốt ban đỏ bị trầy xước.
Khoảnh khắc đó, tôi không thể kiểm soát được nước mắt, chúng tuôn ra như thác lũ.
Trần Xuyên ngồi xổm bên giường của Nữu Nữu, vừa chỉnh lại những sợi tóc rối trước trán con bé, vừa thỉnh thoảng lau nước mắt.
Cuối cùng, anh hít một hơi sâu, đứng dậy.
“An Ninh.” Anh gọi tôi.
Khi tôi ngẩng đầu lên, anh nghiêm túc nắm lấy vai tôi.
“Xin lỗi!” Anh nói.
“Anh biết, lời xin lỗi này đã lỡ mất thời điểm tốt nhất, nhưng An Ninh, mặc dù đã muộn, nhưng đây chắc chắn là lời xin lỗi chân thành nhất từ tận đáy lòng anh.”
Đúng vậy, anh cũng biết đã quá muộn, anh hiểu mọi thứ.
Anh nói: “Xin lỗi An Ninh, anh không nên nói mẹ em nghiêm khắc với con, đó không phải là lời nói thật lòng, lúc đó con nói ghét bà ngoại, anh sợ em giận mẹ anh nên mới nói vậy, anh làm em buồn.
“Nữu Nữu bị ho phải nhập viện, anh không nên giấu bệnh tình thật sự của con, anh không nên vì muốn làm mẹ anh vui mà cho con ăn đồ vặt, bỏ qua sức khỏe của con, anh đã để sự hiếu thảo mù quáng làm em thất vọng.”
Anh ngừng lại, yết hầu di chuyển lên xuống, tiếp tục nói với giọng khàn khàn:
“Anh càng không nên để mặc con đi với mẹ anh, anh biết mẹ anh không thật lòng muốn giúp anh chăm sóc con, anh chỉ muốn chờ em không chịu nổi, chủ động gọi mẹ em về, là anh đã ép em, làm em tổn thương.”
"Điều anh hối hận nhất là, sau khi nhìn thấy tình cảnh của Nữu Nữu, anh vẫn vì sĩ diện mà cố gắng giữ vững lập trường, không chịu thẳng thắn với em. Chính sự thờ ơ của anh cuối cùng đã khiến Nữu Nữu bị tổn thương. Anh thực sự biết lỗi rồi, An Ninh."
Trần Xuyên giống như một bác sĩ tỉ mỉ, tự tay m.ổ x.ẻ tâm hồn mình, cẩn thận xem xét lại mọi thứ.
Lời xin lỗi của anh ấy đều đánh trúng vào trọng điểm.
Đây mới chính là con người thật của anh.
Nhạy cảm, tỉ mỉ, và đầy toan tính.