MỸ NHÂN BỆNH TẬT ĐƯỢC NHIẾP CHÍNH VƯƠNG NUÔNG CHIỀU - CHƯƠNG 64
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:14:26
Lượt xem: 652
Dung mạo của hắn tuấn tú vô song, là một bậc quân tử hiếm có trên đời, ngay cả Giang Lạc Dao không thường xuyên để ý đến dung mạo của nam tử, nhưng vẫn bị vẻ ngoài của hắn làm cho kinh diễm.
Hắn thật sự rất đẹp.
Nàng nghĩ như vậy, nhân lúc hắn mệt mỏi ngủ say, càng thêm tuấn mỹ mà nhìn kỹ.
Từ đôi lông mày cao mà rậm, đến sống mũi cao thẳng, rồi đến đôi môi mỏng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đường xương hàm rõ nét.
Giang Lạc Dao sờ sờ cằm mình, lại nhìn cằm hắn, phát hiện đường xương hàm của hắn rõ ràng như vậy, không biết sờ vào có cứng không?
Nàng nghĩ vậy, cũng liền làm vậy.
Đúng lúc tay đặt lên mặt hắn, Giang Lạc Dao còn chưa kịp cảm nhận được gì, đã thấy Thịnh Quyết lặng lẽ mở mắt ra.
Chương 25: Chương 25 -
Thịnh Quyết rất ít khi hoàn toàn buông bỏ cảnh giác để nghỉ ngơi, cho dù hắn có mệt mỏi đến đâu, cũng sẽ luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Lần này, hắn chỉ đơn giản nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút mà thôi.
Ai ngờ, vừa nhắm mắt lại, hắn đã nghe thấy tiếng Giang Lạc Dao đi tới.
Từ lúc nàng đến cách hắn ba bước, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, lý do không có hành động gì, cũng là muốn quan sát động tĩnh của Giang Lạc Dao.
Hắn đang nghĩ, nàng sẽ nhân lúc mình ngủ mà làm gì đây?
Bản tính đa nghi của Nhiếp Chính Vương thích nghĩ xấu về người khác, trong nháy mắt, hắn đã nghĩ rất nhiều, đương nhiên, ngoài sự nghi ngờ, hắn cũng nảy sinh một chút mong đợi nhỏ bé.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo của Giang Lạc Dao chạm vào cằm mình.
Kỳ thật lúc đó, Thịnh Quyết muốn tiếp tục giả vờ ngủ, dù sao Giang Lạc Dao cũng đã chủ động sờ mặt mình rồi, nói không chừng còn có động tác gì khác, nhưng...
Nhưng hắn thật sự nhịn không được, theo bản năng mở mắt ra.
Thịnh Quyết: "..."
Hắn vừa mở mắt, quả thực đã dọa Giang Lạc Dao giật nảy mình.
Giang Lạc Dao đột nhiên thấy hắn tỉnh lại, mới bừng tỉnh nhận ra mình vừa làm chuyện xấu gì, sao lại ma xui quỷ khiến mà đi sờ mặt Nhiếp Chính Vương chứ!
Thật không nên như vậy.
Nàng chậm rãi mím chặt môi, lặng lẽ thu tay về, sau đó dùng đôi mắt trong veo vô tội nhìn hắn, như muốn nói——Không phải ta làm, Vương gia tin không?
Thịnh Quyết cũng nhìn nàng thật lâu bằng ánh mắt đen láy, thần sắc trong mắt khó hiểu, sâu thẳm như muốn nuốt chửng tất cả sắc màu.
Hắn dừng một chút, hỏi: "Nàng đang làm gì vậy? Nhất định phải đợi bản vương ngủ rồi mới lén lút làm sao?"
Giang Lạc Dao suy nghĩ một chút về câu nói này của hắn, lại phân tích ngữ khí của Nhiếp Chính Vương, cảm thấy đối phương hình như không có ý tức giận?
Ý của hắn chẳng lẽ là nói, mình sờ một cách quang minh chính đại cũng không sao?
Vì vậy Giang Lạc Dao trả lời: "Nếu Vương gia ngầm đồng ý, sờ một cách quang minh chính đại cũng được."
Thịnh Quyết: ???
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/my-nhan-benh-tat-duoc-nhiep-chinh-vuong-nuong-chieu/chuong-64.html.]
Nàng đang nói gì vậy?
Hắn suýt nữa cho rằng mình đang nằm mơ, nàng nói vậy là có ý gì? Mình ngầm đồng ý chuyện gì rồi?
Thịnh Quyết mờ mịt cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng ngoan ngoãn chống cằm bên cạnh đầu gối mình, làn váy hoa lệ trải dài trên mặt đất, giống như bông hoa nở rộ đến cực điểm, rực rỡ mà không yêu diễm, thanh tú thoát tục.
Chưa kịp để hắn kịp phản ứng, đột nhiên bàn tay mềm mại ấm áp kia lại đặt lên mặt hắn.
Thịnh Quyết giật mình, trong lòng muốn tránh ra một chút, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà cúi thấp xuống, để nàng có thể sờ dễ dàng hơn.
Giang Lạc Dao cũng không hề che giấu, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng: "Vương gia thật sự rất đẹp."
Thịnh Quyết: !!!
Hắn chưa từng nghe thấy lời khen ngợi trực tiếp như vậy, những người hắn gặp hàng ngày, đều vòng vo tam quốc mà nói bóng gió, từng người một vắt óc suy nghĩ mới nghĩ ra được những lời khen ngợi hoa mỹ.
Nàng thì hay rồi, chẳng hề che giấu, vừa lên tiếng đã khen hắn đẹp.
Thịnh Quyết biết nàng bụng đầy kinh sử, cũng biết cách khen ngợi người khác, cho nên hắn càng không hiểu tại sao nàng lại thẳng thắn với mình như vậy?
Đây có tính là tỏ tình không?
Trong lòng Thịnh Quyết rối bời, nhất thời không biết nên đáp lại câu này như thế nào.
Hắn hiếm khi da mặt mỏng như vậy, dưới sự nhiệt tình như thiêu như đốt này mà tan rã.
Giang Lạc Dao thấy hắn bình tĩnh, cũng không sợ nữa, nàng đứng dậy, vừa đứng nhìn hắn, vừa dùng ngón tay tiếp tục vuốt ve khuôn mặt hắn.
Nàng nghĩ, cả người Nhiếp Chính Vương tuy nhìn lạnh lùng, nhưng sờ vào lại không hề lạnh.
Xương cốt của hắn rất đẹp, giống như ngọc quý, khiến nàng yêu thích không buông tay.
Giang Lạc Dao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với nam tử như vậy, trong lòng vừa tò mò, vừa có chút vui mừng, dưới sự ngầm đồng ý của Nhiếp Chính Vương, nàng bắt đầu từ lông mày hắn, từng chút một sờ qua đôi lông mày sắc bén kia, rồi đến nốt ruồi nhỏ ở đuôi lông mày hắn...
Thịnh Quyết: "..."
Hắn không hiểu tại sao nàng lại không buông tay, hắn có thể cảm nhận được những ngón tay thon dài mềm mại của nàng lướt trên mặt mình, ngứa ngứa, khiến hắn đứng ngồi không yên.
Thịnh Quyết không tự chủ được mà nhíu mày, nhưng lại bị Giang Lạc Dao nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Nàng nói, đừng nhíu mày.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thịnh Quyết cụp mắt xuống, không nói gì, nhưng lông mày cũng không còn nhíu nữa.
Cuối cùng, Giang Lạc Dao vẫn lưu luyến vài lần, lại lần nữa sờ lên nốt ruồi nhỏ ở đuôi lông mày hắn.
Đuôi lông mày có nốt ruồi, khiến vị Nhiếp Chính Vương này tăng thêm một loại khí chất khó tả.
Giang Lạc Dao nhẹ nhàng lau nốt ruồi đó bằng đầu ngón tay, nghĩ thầm chính nốt ruồi này đã khiến khuôn mặt này càng thêm anh tuấn, ngay cả đối phương cũng trở nên sống động hơn.
Thịnh Quyết còn tưởng nàng không thích nốt ruồi này, dù sao bản thân hắn cũng rất chán ghét nó.
Vì vậy hắn nói với nàng, chỗ này không thể xóa bỏ, chỉ có thể chung sống với nó mãi mãi.